Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325981

Bình chọn: 9.5.00/10/598 lượt.

g mặt phì nộn hiện lên một chút đỏ bừng, Nguyễn Mộng vừa định nói chuyện, cửa văn phòng đã bị đẩy ra.

Ôn Dư Thừa vừa trông thấy Nguyễn Mộng, lập tức lộ ra một nụ cười tươi như hoa, hoàn toàn không nhìn Vệ Cung Huyền:

“Ha, bánh bao em tới rồi, đem thức ăn gì đến thế? Có phần c ủa anh không nè?”

Trên miệng hỏi như vậy, người đã nhảy đến trước bàn làm việc, liếc mắt một

cái liền nhìn đến món canh thịt dê vẫn đang bốc lên hơi nóng kia, mắt

sáng lên, tay mắt lanh lẹ liền kéo qua, nhảy đến trên một bên sofa múc

một muỗng liền đưa vào miệng.

Nguyễn Mộng bị anh ta dọa sợ, vội

vàng muốn thoát ra khỏi cánh tay của Vệ Cung Huyền, bất quá sức của anh

rất lớn, cô làm sao chạy thoát được :

“Đừng, đừng! Anh không thể ăn!”

Ôn Dư Thừa trách cứ nhìn qua:

“Anh nói nè, sao chỉ mới kết hôn với lão Vệ vài năm em cũng trở nên keo kiệt giống hắn vậy? Ăn của em một chút này nọ cũng không cho?”

Anh ta đã hoàn toàn quên mất, là ai mấy tháng qua ở nhà Nguyễn Mộng ăn chực uống chực.

Nguyễn Mộng gấp đến độ không nhịn được, món này là bổ thận, nhưng mà không có

bệnh ăn vào không biết có thể có hậu quả gì không a, vạn nhất uống vào

canh này làm cho tính dục tăng lên, vậy nghiệp chướng của cô chắc chắn

sẽ rất nặng nề!

Tuy rằng cùng Ôn Dư Thừa không phải thân lắm,

nhưng từ cái miệng không chừng mực của anh ta đã sớm biết vì anh ta luôn nói bản thân vẫn là thân xử nam muốn lưu lại cho đêm tân hôn… cô không

muốn làm tội nhân a!

(MTY: Cái tên keo kiệt đó mà là xử nam gì, có khi keo quá nên chả ma nào thèm thì có.)

“Anh không thể ăn, không thể ăn ! Món đó là dùng để tráng dương!”

Một câu này vừa nói ra, toàn bộ thế giới yên tĩnh .~ ~

Cô phát cáu đẩy Vệ Cung Huyền bởi vì há hốc mồm mà nới lỏng lực đạo ra,

giận dỗi đi qua, từ trong tay Ôn Dư Thừa đang dại ra đoạt lại bình cách

nhiệt.

“… Đã nói anh không thể ăn, làm chi không tin người ta thế?”

Giọng điệu còn có chút ủy khuất . “Phụt …”

Ôn Dư Thừa rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, vỗ đùi

ngửa mặt lên trời cười to, vừa cười vừa lấy ngón tay run rẩy chỉ vào Vệ

Cung Huyền, cười đến đau cả thắt lưng.

“Ha ha ha ha, thì ra Lão

Vệ cậu bị yếu thận nha a …. ha ha ha ha ha, cậu yếu thận sao cậu không

nói sớm với tớ, cậu không nói tớ làm sao mà biết thận cậu yếu chứ? Tớ mà biết thận cậu như vậy tớ sẽ không giành ăn canh thịt dê của cậu rồi, …. Aha ha ha!”

Anh ta cười thật sự là quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến nỗi Nguyễn Mộng nhịn không được muốn đến đá anh ta một cước.

Mắt hạnh lặng lẽ hướng trên mặt Vệ Cung Huyền nhìn một cái, nét mặt anh vẫn như cũ, tựa hồ cười nhạo của Ôn Dư Thừa đối với anh không có ảnh hưởng

gì.

Nhưng tốt xấu gì bọn họ đã cùng giường cộng chẩm ở chung lâu như vậy, nếu Nguyễn Mộng còn nhìn không ra được tâm tình của anh đang

rất kém thì sống thật là uổng phí rồi.

Cô hướng về phía Ôn Dư

Thừa trừng mắt nhìn, ý bảo anh đừng tiếp tục cười nữa, bất quá người kia chỉ lo ôm bụng cười lớn, hoàn toàn không thu được tín hiệu của cô.

Nguyễn Mộng thật sự muốn khóc, phồng quai hàm lên chạy đi qua, túm lấy gã đang ở trên sofa không chịu động đậy kia, xô đẩy bắt anh ta mau chóng đi ra

ngoài.

Trước khi đi người kia còn sợ rằng thiên hạ chưa đủ loạn, còn quay đầu nói:

“Lão vệ, tớ nói cậu nghe nè, thận lỡ có yếu thì nên đi chữa trị cho sớm,

không trị không được, nếu như trị chậm có thể biến thành bệnh liệt dương ! Đến lúc đó cậu làm hại bản thân còn chưa tính, cũng đừng liên lụy

luôn cả bánh bao!”

Trời ơi… Đại ca, anh thật sự sợ tôi sống quá lâu cho nên muốn đến hãm hại sao?

Nguyễn Mộng phịch một tiếng đóng cửa lại, co rúm hai vai lại không dám xoay người.

“Nhuyễn, qua đây.” – Vệ đại gia lên tiếng

Cô cắn chặt răng, rốt cuộc không dám phản kháng, xám xịt chậm rãi đi qua, khi còn đứng cách anh ba bước, không dám đi tiếp.

Mày Vệ Cung Huyền nhíu chặt, thanh âm trầm thấp thêm vài phần.

“Nhuyễn.”

“Biết, biết rồi ạ.”

Nguyễn Mộng phồng quai hàm lên tới gần thêm một chút, cũng ở ước chừng còn

cách Vệ Cung Huyền có một bước chân lại không chịu động, liền bị anh

vươn tay kéo vào trong lòng, áp sát rồi đổ ập xuống là những nụ hôn nồng nhiệt.

Nguyễn Mộng bị hôn, ánh mắt mê ly, ngay cả hít thở yếu

ớt cũng đều đã quên mất, chờ đến lúc Vệ Cung Huyền buông cô ra, đôi môi

cánh hoa đã sưng đỏ, chiếc áo khoác bị lột ra một nửa, lộ ra bờ vai như

ngọc, áo dây váy ngắn bên trong cũng rối loạn.

Vệ Cung Huyền

nhìn bộ dáng ủy khuất kia của cô, ánh mắt ngập nước, cái miệng nhỏ nhắn

đỏ bừng, một loại cảnh tượng cực hạn mê người, cố tình gương mặt kia lại cực kỳ vô tội, mắt long lanh, anh nhìn thấy thế, nuốt nước miếng một

cái, ôm cô cọ cọ.

Nguyễn Mộng cảm giác được phía dưới chân đụng đến vật gì đó cứng nóng sưng phồng, mặt càng đỏ hơn.

Bộ dáng xấu hổ này thực sự làm cho Vệ Cung Huyền nhìn xem tâm hoa nhộn

nhạo, nhưng vẫn chưa làm cho anh quên chuyện phát sinh trước đó.

“Nhuyễn, có phải em nên giải thích cho anh một chút hay không, làm món này cho anh ăn là sao thế?”

“Khụ…”

Nguyễn Mộng làm động tác thanh thanh cổ họng, không dấu vết đem áo khoác kéo

lại thật tốt,


Old school Swatch Watches