
mềm
mại như một cục bông, nhưng nếu không đề phòng sẽ bị kim bên trong đâm thấu
thịt. Tâm My mếu máo, tên lão Tống tội lỗi xấu xa đã che mắt không biết bao
nhiêu người lương thiện.
“Đợi lát nữa Tiểu Tuyết về mẹ sẽ thử nói với nó, nó cũng không còn bé nữa, công
việc ổn định là đến việc này thôi…”
Tưởng tượng Kiều Tiểu Tuyết trở thành sư mẫu của mình, gặp nhau một vài lần
thôi thì không nói, đằng này đó lại là hiện thân của Mary Sue [Một nhân vật quá hoàn
thiện mà người viết sáng tạo nên từ mơ ước của chính mình trong truyện hư cấu
và thường bị người đọc căm ghét.'> kia
cứ dăm ba ngày lại xuất hiện trong cuộc đời khốn khổ của Tâm My…
“Mẹ, mẹ chưa nghe thấy người ta nói lão Tống…?”, Tâm My nhảy lên, giả bộ đi rửa
bát.
“Nói chuyện với mẹ mà lấp lửng thế hả?”
“Đâu có, là vì… Thôi vậy, nói xấu sau lưng người ta là không tốt.”
“Bình thường thấy con loan tin đồng nghiệp bao vợ bé rồi tranh vợ cướp chồng
không ít đâu nhé.”
“Ơ, cái đó lại khác, lão Tống là thầy. Hơn nữa, lựa chọn đời sống cá nhân và
quan điểm luân lý khác với số đông cũng đâu phải tội gì”, Tâm My như nói sai
điều gì, liền bịt chặt miệng, “Con không nói gì đâu nhé, mẹ đừng hiểu lầm”.
Mãi lúc Tâm My chạy vào phòng, mẹ cô mới hiểu ra, hai tay che miệng đang há
hốc: “Chẳng trách, chẳng trách…”.
“Có chạy nữa không? Không chạy nữa thì tôi về đi tắm. Hôm qua nói chuyện với
anh ba phút mà nóng ran cả người, tôi có bị động kinh mới tin anh.” Thỉnh
thoảng có người sượt qua hỏi thăm lão Tống vài câu. “Người ta chạy vòng thứ hai
rồi đấy.”
Tâm My chăm chú quan sát đường chạy phía trước, ánh mắt đầy ai oán.
“Đừng giảm cân nữa, thế này được lắm rồi. Có một chỗ duy nhất còn có thể thu
hút được ánh mắt của mọi người, giảm rồi thì số lần mọi người ngoái lại nhìn
với ánh mắt thương cảm cũng mất đi đấy”, ánh mắt lão Tống đậu vào đúng chỗ
không nên nhìn, chính là cái chỗ mà lão đang ám chỉ.
Tôi… Tâm My nắm chặt tay. Ngu quá, đáng ra hôm qua phải để mẹ làm bà mai se sợi
tơ hồng cho Kiều Tiểu Tuyết và Tống Thư Ngu, hai người họ nếu không phải cặp
đôi hoàn hảo thì chẳng còn trời đất gì hết.
“Ấm ức cái gì chứ? Ai bảo gầy mới đẹp? Hình cầu cũng là dáng người mà.”
Tâm My hất bàn tay lão Tống đưa ra vén tóc mái cô: “Tống cá trê, tôi nguyền rủa
cho vợ tương lai của anh là một vật thể hình tròn toàn thịt!”.
Liệu lão Tống có cưới được vợ không?
Khi Tâm My cùng mẹ cô một lần nữa gặp Tống Thư Ngu ở trong trường, thấy ánh mắt
vừa cảm thông vừa ngại ngần vừa có chút khinh thị của mẹ, tim gan cô đập thình
thịch thình thịch. Nếu sự gièm pha đầy thiện ý của mẹ cô bị lan truyền, sau này
lão Tống sao có thể làm người ở khu nhà phía đông được nữa?
“Cũng may con nhắc mẹ, nếu không giới thiệu thật cho Tiểu Tuyết, thế chẳng phải
hại con bé sao. Tại sao mẹ lại không nghĩ theo hướng đó nhỉ? Thầy Tống của con
tới khu nhà phía đông này mấy năm rồi, cũng bảy năm rồi đó, chẳng trách giới
thiệu cho bạn gái cậu ấy đều ỡm ờ, chối đây đẩy. Mẹ tưởng cậu ta yêu cầu cao,
hoạnh họe này nọ.”
Lúc đó Tâm My chỉ muốn lao đầu vào tường, “Mẹ à, con nhớ trước đây anh ta có cô
bạn gái làm truyền hình, hồi con học năm nhất hay năm hai gì đó. Thực ra hôm đó
nói chuyện cũng chỉ là tin đồn, không chắc lắm”, cô nói lấp lửng. Sao có thể để
mẹ cô suy nghĩ lệch lạc như vậy chứ, cứ để lão Tống và Tiểu Tuyết thành đôi là
được rồi, liên quan gì đến cô đâu.
“Có câu có thể lòe được thiên hạ…”
Lời mẹ nói bỗng bị ba cắt ngang, hiếm khi thấy ba nghiêm mặt, nói: “Nhàn rỗi
quá thì tìm việc tử tế mà làm”.
Thôi nào, Tâm My ôm đầu chạy vào phòng. Cô sợ mẹ mình tán xong chuyện đó sẽ lại
đến lượt hôn nhân đại sự của cô.
Chuyện hôn nhân đại sự của cô.
Gần đây cứ mỗi lần nghĩ tới Tôn Gia Hạo, Tâm My lại thở dài, yêu người hơn hẳn
mình thật là mệt.
Nếu trong ngày đầu tiên gặp mặt cô thể hiện quyết tâm cao vẻ bất cần đời thì
tình cảm cô lúc này có thể gọi là tê liệt về mặt tinh thần. Ước vọng được ở
cùng độ cao với Tôn Gia Hạo không thể trở thành hiện thực. Dù chênh lệch quá
lớn như thế, nhưng cô không cam tâm để kết quả của việc yêu cầu cao, tiêu chuẩn
ngặt nghèo là bóp nát trái tim thành từng mảnh.
Hôm đó khi anh đưa cô về nhà, đang đứng trước cổng hình như định bụng hôn cô,
tim Tâm My đập liên hồi, trong đầu chỉ lóe lên lấp lánh ba chữ “nụ hôn đầu”,
chân run rẩy đứng không vững. Cuối cùng đôi môi anh khẽ đặt lên trán cô, rồi
nói: “Tâm My, trán em toát đầy mồ hôi kìa!”, nói đoạn còn lấy ra một chiếc khăn
giấy ướt.
Cô lẩy bẩy đón lấy chiếc khăn, giời ạ, tôi đi chết đây.
Mồ hôi cô túa ra, lần trước Tôn Gia Hạo mới nắm tay một chút đã vội đi rửa tay,
lần này… Người ưa sạch sẽ như anh ta, người luôn mang theo khăn giấy ướt lau
tay lau bàn ghế, sau hôm nay nhất định sẽ ghét cô.
Tôn Gia Hạo rời đi, lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi. Trân trân nhìn theo phía đuôi
của chiếc Mazda đang khuất dần trong tầm mắt, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng
cười của Tiểu Tuyết, nghĩ tới bộ mặt ngượng ngùng khi nãy bị người ta trông
thấy, hận một nỗi không thể đào hố chui xuống để mã