
un rẩy của
một Tôn Gia Hạo cao to sáng sủa đang nằm gọn trong tay cô, lại bất giác bật
cười: “Em đói rồi. Anh tăng ca đã ăn tối chưa?”.
“Anh ăn rồi. Đói sao không nói sớm? Muốn ăn gì anh đi cùng em.”
Anh hai à, lúc ăn cơm anh có nghĩ đến việc tôi phải đần mặt đợi ở đây không hả?
Gọi cú điện thoại nói một câu không được à? Tâm My lầm bầm trong bụng, rồi câu
nói ngay sau đó của Tôn Gia Hạo khiến cô sốc nặng.
“Anh có thể yêu cầu em một chút được không, Tâm My? Anh thấy em vẫn hợp với
phong cách ăn mặc lần đầu chúng ta gặp nhau, chứ thế này, màu sắc có phần hơi
rợ.”
Lần đầu gặp mặt? Ôi mẹ ơi! Chiếc váy đen đó? Đó là quần áo của mẹ mà.
Tâm My cúi đầu nhìn mình, bên trong chiếc gi lê bò là chiếc áo phông trắng có
in hình búp bê cute, chỉ có mấy hạt đá lấp lánh gắn ở đuôi tóc. Rợ? Anh nói
thẳng thế để tôi trốn trong bóng tối không dám gặp ai chứ gì.
Tôn Gia Hạo rất chú trọng tới chế độ ăn uống, phải làm sao cho khẩu vị thanh
đạm. Tâm My uất ức đi cùng anh vào một quán ăn Tô Châu gần đó, vào rồi hối
không kịp nữa, chỉ muốn ngẩng đầu đi thẳng.
Kiều Tiểu Tuyết đang ở bên trong.
Tôn Gia Hạo rất chú trọng tới chế độ ăn uống, phải làm sao cho khẩu vị thanh
đạm. Tâm My uất ức đi cùng anh vào một quán ăn Tô Châu gần đó, vào rồi hối
không kịp nữa, chỉ muốn ngẩng đầu đi thẳng.
Kiều Tiểu Tuyết đang ở bên trong.
Sau cùng, Kiều Tiểu Tuyết cũng nhận được quyết định của Sở giáo dục, thứ Hai đã
phải tới gặp mặt, hôm nay mở tiệc mời bạn bè.
Bạn đại học của cô ta ở gần khu nhà phía đông, hai người bạn cùng cấp đó vốn là
mấy cậu nghiên cứu Shinh mà bố từng dẫn về. Liếc mắt nhìn thấy Tâm My, họ tưởng
do Tiểu Tuyết cùng mời tới, nên từ đằng xa đã hét lên: “Tiểu sư muội, ở đây”.
Tâm My bối rối nhìn Tôn Gia Hạo, đoạn giải thích: “Hình như học Shinh của ba
trông thấy”, anh chỉ chau mày, rồi trở lại bộ dạng thế nào cũng xong của mình.
Tâm My khẽ quệt lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi lên quần, nắm lấy tay anh thăm dò.
Thấy Tôn Gia Hạo không từ chối, liền lấy hết can đảm bước lại, bên kia đã giễu:
“Tiểu sư muội, đây là bạn trai em hả?”.
Kiều Tiểu Tuyết tươi trẻ phơi phới, len trong đám người để mời rượu như bướm
lượn, cẩn thận không sót một giọt. Gương mặt ai nấy đều chuếnh choáng hơi men,
tiếng nói cười theo đó càng thêm rộn rã. Trên bàn đều là thanh niên, nói chuyện
táo tợn không kiêng nể ai, sau cùng chẳng có gì ngoài chuyện tiếu lâm trong ký
túc xá, chuyện dở khóc dở cười của các thầy giáo già, lúc hưng phấn cười lăn
lộn cả lũ, đến cả gương mặt lúc nào cũng trầm ngâm của Tôn Gia Hạo cũng thoải
mái hơn nhiều.
Ăn xong, khí thế vẫn còn hừng hực, cả bọn lại tới khu KTV [Là một kiểu
hát Karaoke mà ở trong đó có một sân khấu nhỏ, ngoài ra còn có các phòng riêng
nữa.'> cạnh đó chơi đến khuya.
Sau này Tâm My có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra hai người họ làm thế nào lại
liên hệ được với nhau.
Trao đổi điện thoại ở phòng vệ Shinh? Hay nhìn nhau ra hiệu lúc tạm biệt?
Coi cô như người tàng hình không tồn tại? Mẹ kiếp!
Cô chỉ biết nửa tháng sau đó, bác sĩ Tôn Gia Hạo rất bận, bận đến bục bàng
quang. Bởi nếu mỗi người có một phút để đi tiểu, thì cũng nên nhấc điện thoại
mất sáu mươi giây để hỏi thăm một câu “Em có khỏe không?”.
Mãi cho tới khi cô phát hiện hai người họ gọi điện cho nhau.
[Bị
bạn thân thừa nước đục thả câu, tôi phải làm thế nào?'>
… LZ, bạn có chắc chắn đó là bạn thân của mình không?
Một người bạn thực sự sẽ không ở sau lưng mình quan hệ ngoài luồng để làm kẻ
thứ ba.
18L Gấu hung bạo
… Định nghĩa kẻ thứ ba là gì? Còn ở tình trạng chưa kết hôn cùng lắm chỉ có thể
gọi là quan hệ ngoài luồng. Hơn nữa còn chưa đăng ký kết hôn cơ mà, ai cũng có
quyền được lựa chọn thêm lần nữa.
31L Nếu tương tư
… Khốn kiếp! Chưa đăng ký thì cũng vẫn là đang yêu nhau đúng không? Muốn chọn
lại thì cũng phải nói rõ cho người ta chứ, đừng có tham lam bắt cá hai tay. Còn
cả 31L nữa, quyền lựa chọn ai cũng có, mục tiêu lựa chọn trên đời đầy ra, việc
gì phải thò tay vào bát cơm của bạn tốt? Vợ bạn chớ động vào, đến đàn ông còn
có lễ nghĩa liêm sỉ, cùng làm thân đàn bà tại sao còn làm khổ lẫn nhau?
89L Gấu hung bạo
… Vote cho gấu
102L Shin mũi dài
Kiều Tiểu Tuyết lúc nghe điện thoại miệng cười bí hiểm, thấy Tâm My bước vào,
cô ta liền ứng phó bằng giọng lãnh đạm, rồi lẳng lặng ra ngoài phòng khách.
Đôi ba lần như thế, Tâm My vẫn chẳng thèm để tâm.
Kiều Tiểu Tuyết lúc nghe điện thoại miệng cười bí hiểm, thấy Tâm My bước vào,
cô ta liền ứng phó bằng giọng lãnh đạm, rồi lẳng lặng ra ngoài phòng khách.
Đôi ba lần như thế, Tâm My vẫn chẳng thèm để tâm.
Buổi tối chuông điện thoại reo vang, theo thói quen cô cứ ngỡ là điện thoại của
Tôn Gia Hạo sau ca trực tối, đang ngủ mê man quờ tay với điện thoại đang phát
sáng phía đầu giường rồi ú ớ a lô một tiếng. Đầu dây bên kia vẫn im lặng trong
tiếng thở, không cất lời, Tâm My nửa tỉnh nửa mê nhận ra mình lấy nhầm điện
thoại của Tiểu Tuyết, lay lay người nằm bên cạnh: “Tiểu Tuyết, điện thoại của
cậu này”.
Lúc Kiều Tiểu Tuyết cầm điện thoại mờ mờ ám