
nhả ra, thôi vậy.
Tống Thư Ngu giơ ra, miếng vịt quay vàng rộm kẹp lẫn trong lớp bánh xốp thơm
ngon: “Này”.
Tâm My chẳng buồn nhìn, đột nhiên cô quay mặt né. Một bữa cơm thôi mà anh lại
khó khăn như thế còn cô rất có chí khí: “Tôi phải làm việc rồi, anh ra ngoài mà
ăn”.
“Giận rồi à?”, anh ôm cả đống đồ ăn đến chỗ cô, rồi ngồi xuống, “Giận thật rồi
à? Đùa cô chút thôi mà”.
Chẳng hiểu sao cô thấy hơi buồn.
“Bình thường chẳng phải cũng hay đùa thế này sao? Nếu là trước đây cô phải lao
tới giành với tôi mới đúng”, Tống Thư Ngu không cười, sắc mặt nghiêm túc nhìn
cô, “Giận thật à?”.
“Có cái gì anh không đùa không?”
“Có.”
Cô đợi anh nói tiếp nhưng anh chỉ nói đúng một từ rồi dừng lại, nhét đùi vịt
quay vào miệng cô: “Đừng giận nữa, tôi đền cho cô được chưa. Cùng lắm, tối nay
tôi đích thân vào bếp”.
Tâm My trợn tròn mắt, miệng đang nhổm nhoàm nhai, nói không thành tiếng: “Thật
á?”.
Anh nghiêm túc gật đầu: “Nhưng, còn có việc...”.
“Tôi biết ngay mà, làm gì có chuyện anh tử tế với tôi thế!”
Tâm My đưa mắt nhìn hai bọc dây điện trước mặt, chỉ biết ứa lệ.
Để bện xong đống dây này chắc mất thế kỷ quá.
Lão Tống nói hai bọc dây này bán đi có thể đủ cho cái mạng quèn của cô sống nửa
đời còn lại, cô ngó tới ngó lui cũng chẳng thấy nổi chỗ nào đáng tiền. Trình độ
chơi âm thanh của anh đến mức khuynh gia bại sản này sao, nếu lão Tống là con
trai của mẹ cô, chắc chắn sớm đã bị chết đuối trong nước bọt rồi.
Xế chiều của những ngày đầu hè, cơn gió mát bên hồ xuyên qua ô cửa sổ, thổi
tung một góc tâm rèm màu xanh nhạt, xa xa đâu đó có tiếng nước chảy khe khẽ. Cô
mơ mơ màng màng thấy buồn ngủ, lén nhìn trộm Tống Thư Ngu một cái, định bụng
nhân lúc anh ta không để ý thì chợp mắt chút xíu.
Lúc nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, cô thấy hơi chột dạ. Chẳng phải anh ta
đang đọc sách, uống cà phê nhân tiện làm giám sát sao? Đã nhìn cô từ bao lâu
rồi?
“Mệt thì nghỉ một lúc đi, không cần vội.”
Đương nhiên anh không vội. Cô liếc xéo anh.
“Làm sao?”, anh bước tới quỳ xuống bên cô.
Tâm My xòe đôi tay tỏ vẻ đáng thương: “Hơi đau”.
Dây nối loa chuyên nghiệp không giống như dây điện bình thường, dai kinh khủng,
lại nặng hơn nên cầm trên tay phải mất nhiều sức hơn, bện cả buổi chiều khiến
kẽ ngón tay đều đã phồng rộp. Tống Thư Ngu thở dài, lấy tay cô ép vào lòng bàn
tay mình.
Tâm My thấy mặt mình ửng đỏ: “Còn phải bện cho xong đã”.
“Thôi, nhìn cô thế này tôi cũng chẳng nỡ áp bức cô thêm nữa.”
Vừa nghe thấy những lời đó, cô muốn rụt tay lại nhưng anh cố nắm không chịu
buông, khẽ nắm chặt hơn.
Lòng bàn tay ấm áp, đầu ngón tay giống như những ngọn lửa nhỏ đang chuyêển
động, càng lúc cô càng thấy mặt mình nóng ran, đầu cúi mỗi lúc một thấp. Bất
giác thấy cổ nhói đau, hóa ra bị anh cắn, cô ngẩng đầu trố mắt, Tống Thư Ngu
tủm tỉm nơi khóe miệng, nói: “Giúp cô đuổi muỗi”.
Ăn nói linh tinh! Chỗ anh hôn trên cổ cô giờ bỏng rộp, cô cố sức giằng ra, thấy
thế anh nói thêm một câu: “Đỏ mặt hả?”. Toàn thân cô như đang bị lửa đốt, tức
tối nói: “Tống cá trê đi làm cơm mau, tôi đói rồi”.
“Được”, anh cười hớn hở, “Ăn cơm xong, chúng ta tâm sự, uống trà, xem phim
nhé”.
Tâm My trong cơn u mê liền ừ bừa một tiếng.
Tống Thư Ngu xa nhà từ nhỏ nên nấu cơm là sở trường của anh, chỉ là tính vốn
làm biếng vì thế tài nghệ của anh, Tâm My mới được thưởng thức có vài lần, đó
là hồi trung học khi lần đầu tiên ông nội cô bị ốm nặng.
Cô tựa vào cửa bếp cười
khì khì: “Giống bố tôi ghê, ra là phòng khách mà vào chỉ có nhà bếp”. Anh vừa
đeo tạp dề vừa ngoái lại nháy mắt nhìn cô: “Còn cái gì nữa?”.
Tâm My lè lưỡi, nụ cười ranh mãnh nhưng ấm áp trước mắt anh bỗng biến thành ánh
nhìn sâu thẳm cùng hơi thở gấp gáp: “Tống cá trê, tôi đi xem tivi đây”. Cô mang
trái tim đang đập loạn nhịp chạy thẳng ra phòng khách.
Tối đến chỉ vì chuyện xem phim gì mà họ lại cãi nhau. Cô muốn xem phim kinh dị,
nhưng Tống Thư Ngu nhất quyết nói không. Cuối cùng đành phải chọn thứ trung
tính, cô nói xem phim cảm giác mạnh cũng được, Tống Thư Ngu vẫn kiên quyết xem
phim nhẹ nhàng. Tâm My vừa trông thấy đĩa phim Ngọn lửa sáng [Phim tình cảm
Firelight của đạo diễn Steven Spielberg.'>, Malèna – Mối tình đầu của tôi
thì lập tức nôn ọe, giật gân quá tôi không xem đâu, sau cùng hai bên thỏa hiệp
xem phim hoạt hình Kỷ băng hà.
Tuy đã xem không biết bao nhiêu lần nhưng lần nào Hà Tâm My cũng cười lăn lộn
trên sofa, nắm tay nói: “Đợi phẩn ba ra tôi sẽ mời anh đi xem”.
“Đợi đến phẩn ba... Chẳng biết con sóc cuối cùng có tìm được quả thông kia
không?”
Trong bóng tối đôi mắt anh sáng lên long lanh.
“Được chứ!”, cô trả lời chậm rãi. Bỗng nhiên nhận thấy chiếc sofa duy nhất
trong phòng chật kinh khủng, “Tôi phải về rồi, ngày mai còn đi làm”.
“Ở lại đi.”
Trong phòng trống trơn, chợt vang lên âm thanh nghe choang choác ngay bên tai
Tâm My. Cổ khát miệng khô, cô nói, “Đã bảo anh không có gì tử tế mà”.
“Ở lại đi”, anh tiến đến gần, nhắc lại lần nữa.
“Lão Tống, chúng ta... làm bạn, làm bạn là tốt nhất, toát mồ hôi, cô muốn nói
điều gì đ