
nào, Dương Dật Thăng nghe hỏi liền gật đầu giống như con gà mổ thóc, Lâm Tâm Nguyệt cười đi về phòng bếp múc thêm một chén cháo, để lại hai
người đàn ông mắt to trừng mắt nhỏ.
Cổ Trạch Sâm ngồi xuống ghế,
thấy Lâm Tâm Nguyệt đã vào phòng bếp, trợn mắt trừng Dương Dật Thăng
không biết khách sáo gì hết. [Nè, đó là bữa sáng Tâm Nguyệt làm cho
tôi.'>
[Anh hai, đừng nhỏ mọn như vậy chứ, huống chi là Tâm Nguyệt mở miệng mời, không thể không từ chối.'> Dương Dật Thăng cười rất vô
tội, anh thừa nhận anh có cố ý, ai kêu người anh em này luôn ở trước
mặt anh khoe khoang mình hạnh phúc, Tâm Nguyệt nấu ăn ngon biết bao
nhiêu, hơn nữa Tâm Nguyệt cũng là bạn thân của anh, ăn cơm chực thì có
làm sao, anh thề anh tuyệt đối không có ghen tỵ, hâm mộ đâu.
Cổ
Trạch Sâm ngượng ngùng lắc đầu một cái, anh khẳng định thằng nhóc này là vì mấy ngày trước anh khoe khoang chọc nó ghen tỵ đến đỏ mắt, nên hôm
nay mới tới sớm quấy rối, cái này có tính là báo ứng không nhỉ?
“Em nói trước nha, anh ăn bữa sáng của em, lát nữa phải xách đồ giúp em
đó.” Lâm Tâm Nguyệt bưng cháo đi ra, ngồi xuống, cười nói với Dương Dật
Thăng. (N: xin lỗi, mình quên cách xưng hô của chị Nguyệt với anh Thăng
rồi, không nhớ là anh – em hay tôi – anh. Giờ để anh – em đại luôn nha
>w<)
“Yên tâm, đạo lý cắn người miệng mềm, bắt người tay
ngắn (*) này anh vẫn luôn hiểu.” (N: *ăn của người ta, thì nói năng với
người ta cũng mềm mỏng hơn.) Dương Dật Thăng ăn uống no đủ cam đoan nói, nhìn chằm chằm Lâm Tâm Nguyệt, nở nụ cười trêu chọc: “Tâm Nguyệt, anh
nhớ ngày xưa em vào bếp là cứ như xảy ra chiến tranh thế giới thứ 3 í,
món ăn thì đẹp ngang ‘thuốc độc’, khi nào thì tay nghề tốt lên vậy?” Anh nhớ, cô gái năm đó nói muốn đích thân xuống bếp nấu cho bọn họ ăn, kết
quả suýt chút nữa đốt luôn nhà bếp nhỏ của Sâm, còn khiến bọn họ nằm
trên giường vài ngày. Vốn dĩ anh nghĩ tên thê nô này lừa gạt mình, cho
nên sáng nay đi ăn chực anh còn do dự không biết có nên đem theo thuốc
đau bao tử hay không. Không ngờ mấy chục năm không gặp, tài nấu nướng
của cô bé ngày xưa đã giỏi lên nhiều.
“Sao, có hứng thú à, nếu
không bây giờ chúng ta thảo luận một chút.” Lâm Tâm Nguyệt ngoẹo đầu,
híp mắt cười cười, bộ dạng vợ hiền mẹ đảm.
Dương Dật Thăng lắc
đầu như giã tỏi, rất thức thời đem lời trêu chọc định nói nữa nuốt vô
bụng, bị đâm thọc nhiều lần rồi, nếu như không rõ người mang bộ dạng vô
hại có bao nhiêu phúc hắc, anh có thể không cần làm nhân viên pháp chứng nữa, về quê làm ruộng cho rồi.
Đắc tội một phúc hắc không đáng
sợ, đáng sợ là bên cạnh còn có một tên trợ Trụ làm ngược, độ phúc hắc
đạt năm sao lấp lánh, còn được coi là ông chồng nhị thập tứ hiểu, cho
nên bạn học Dương Dật Thăng của chúng ta đi đến tổ pháp chứng cực khổ
bao nhiêu.
“Mọi người ơi, chào buổi sáng.” Nhìn hoàn cảnh quen
thuộc, Lâm Tâm Nguyệt xúc động chào hỏi đồng nghiệp trong tổ. Đứng sau
cô là hai anh đẹp trai xách túi lớn túi nhỏ, một cười sáng lạn như gió
xuân, một thì không ngừng cười khổ, ân hận lúc đầu đã làm sai.
“Tâm
Nguyệt…” Đồng nghiệp tổ pháp chứng thấy Lâm Tâm Nguyệt cũng kinh ngạc,
ai nấy cũng kích động, bởi vì trừ Cao Ngạn Bác không có ai biết hôm nay
Lâm Tâm Nguyệt đi làm trở lại.
“Tôi về rồi.”
“Chào mừng cô trở về.” Mọi người đồng thanh nói.
Đồng nghiệp thấy Lâm Tâm Nguyệt trở lại, tất cả đều bỏ công việc đang làm
xuống, mọi người vây lấy cô tranh nhau nói, trên mặt mỗi người đều thật
lòng vui sướng.
Nhìn người nào bị mọi người bao vây, cười liên
tục trò chuyện với đồng nghiệp, Dương Dật Thăng đặt túi đựng quà xuống,
đến gần Cổ Trạch Sâm, dùng cùi chỏ đẩy anh một cái, cười nói: “Như vậy
rất tốt, phải không?”
“Ừ.” Cổ Trạch Sâm cưng chiều nhìn người trong lòng mình, đúng vậy, như thế rất tốt.
“Khụ, cả đám tụ tập lại đây làm gì, không làm việc nữa sao?” Cao Ngạn Bác vừa ra khỏi phòng liền thấy đám người vây kín Lâm Tâm Nguyệt, cố ý bày ra
bộ dạng cấp trên nói.
“Sếp Cao, tôi về trả ngày nghỉ.” Cấp trên
uy tín thì không giống, Cao Ngạn Bác vừa dứt lời, cả phòng đều im lặng,
Lâm Tâm Nguyệt nghiêm túc đến trước mặt Cao Ngạn Bác nói.
“Hoan nghênh cô trở về.”Cao Ngạn Bác cười, giơ tay đón mừng đồng bạn chính thức trở về đội cùng nhau chiến đấu.
“Cám ơn.” Lâm Tâm Nguyệt đưa tay, nắm lấy bàn tay dày rộng của anh. Đột
nhiên, cô nhớ tới quà tặng, xoay người, hai tay hợp lại, tinh nghịc nói: “À, đúng rồi, quà tặng của mọi người đang ở chỗ Ivan, nhớ tới chỗ anh
ấy lấy đi, tôi có dán tên từng người trên đó, không có lộn đâu.”
Thế là, bạn học Dương Dật Thăng đáng thương của chúng ta bị mọi người thúc
giục, còn bác sĩ Cổ đáng kính đã sớm dự đoán được tình huống này, từ lâu đã ra xa đứng, cho nên thà đắc tội tiểu nhân, đừng bao giờ đắc tội phụ
nữ.
“Thảo nào, sáng nay không thấy Ivan, thì ra đã bị cô bắt đi
làm cu li miễn phí.” Mạc Thục Viện đã lấy được quà của mình, ung dung
bước tới, trêu đùa nói.
“Cũng không phải là làm không công.” Lâm Tâm Nguyệt cười nháy mắt.
“Cậu ta nên cảm ơn chúng tôi cho cơ hội để thể hiện mới đúng.” Cổ Trạch Sâm
đi tớ