The Soda Pop
Sưởi Ấm Trái Tim Anh

Sưởi Ấm Trái Tim Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325680

Bình chọn: 8.00/10/568 lượt.

ly.

“Hết giờ, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Cổ Trạch Sâm cười dịu dàng nhìn Lâm

Tâm Nguyệt, ánh mắt nhu hòa, xem ra bà xã mình lại có cách chỉnh anh em mình rồi. Ivan, không phải lão đại không bảo vệ cậu, ai bảo ngươi đắc

tội bà xã của anh làm chi, cho nên ngươi an tâm ra đi đi, nhưng mà bộ

dạng này của Tâm Nguyệt thật đáng yêu.

“Ừ.” Lâm Tâm Nguyệt híp mắt cười sung sướng.

Dương Dật Thăng vừa ra khỏi cửa liền nhảy mũi liên tục, sau đó xoa xoa

mũi, trong lòng suy nghĩ một chút, là ai đang nhớ nhung mình. Không lẽ

Bell đang nhớ tới mình, thật là tốt. Hai mắt Dương Dật Thăng tỏa sáng,

bước chân giống như đem theo gió, đáng thương Dương Dật Thăng không biết mình bị anh em tốt bán đứng, vẫn đang mừng thầm, anh đã quên lời vừa

nói, đừng tùy tiện đắc tội với phụ nữ, nhất là phụ nữ có người chống

lưng.

Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm vui vẻ đi ăn cơm về, Cổ Trạch Sâm kéo cô lên sân thượng, gọi dễ nghe là làm việc kiêm nghỉ ngơi.

“Ưm ~ vẫn là ở đây thoải mái.” Lâm Tâm Nguyệt không có hình tượng vươn

tay, nhàn nhã dựa vào ghế mây, nhìn trời xanh mây trắng, không quên cảm

khái.

“Em đó, nếu để fan của em thấy bộ dạng hiện tại của em, nói không chừng

bọn họ sẽ khóc chết mất.” Cổ Trạch Sâm nhéo lỗ mũi Lâm Tâm Nguyệt, có

chút bất đắc dĩ, mặt mũi dịu dàng, tràn đầy ý cưng chiều.

“Không dám đâu, có liên quan gì chứ, hiếm khi có thời gian thả lỏng,

đương nhiên phải tha hồ thả lỏng rồi, nếu như chân tay co cóng vậy thì

rất có lỗi với tấm lòng của ông xã.” Lâm Tâm Nguyệt ôm cánh tay Cổ Trạch Sâm, cười meo meo dựa đầu vào vai anh.

“Muốn hưởng thụ tâm ý của anh, vậy em phải uống hết cái này nữa nha.” Cổ Trạch Sâm mở nắp bình giữ nhiệt, đặt trên bàn. Làn khói mỏng bay lên

kèm theo mùi hương ngọt ngào.

Cổ Trạch Sâm rót nước vào nắp bình, đưa tới trước mặt Lâm Tâm Nguyệt,

Lâm Tâm Nguyệt cầm trong tay, khẽ mím môi, ánh mắt tò mò, trông mong

nhìn chồng mình: “Cái gì vậy?”

“Trà chanh mật ong, gần đây em vì vụ án mà không nghỉ ngơi tốt, bình

thường uống toàn là cà phê, cho nên giờ phải uống nó, nó có tác dụng hạ

nhiệt, giúp tập trung tinh thần.” Cổ Trạch Sâm buồn cười nhìn Lâm Tâm

Nguyệt, trong lúc vô ý nhìn thấy quầng thâm dưới ánh mắt của cô, con

ngươi hiện lên đau lòng, vươn tay giúp cô sửa lại mái tóc bị gió thổi

loạn: “Biết em không thích chua, anh đã bỏ thêm nhiều mật ong vào.”

“Ừm, ngon quá.” Lâm Tâm Nguyệt nhẹ nhàng uống một ngụm, cả người ấm áp

dịu dàng, giống như con mèo nhỏ lười biếng híp mắt, miệng ngọt, tim cũng ngọt, thuận miệng nói một câu: “Thật ra anh không cần cho nhiều mật ong vào, dạo này em thích ăn chua.”

Cổ Trạch Sâm nghe vậy sửng sốt, trong mắt lóe qua kinh hỉ, đưa tay ôm

vai Lâm Tâm Nguyệt, đem cô vợ kéo lòng, ánh mắt sâu xa ẩn chứa vui

sướng: “Được, lần sau không thêm mật ong nhiều.”

“Còn nữa, lần sau không cần chuẩn bị mấy thứ này cho em, rất phiền, chính anh làm việc xong cũng mệt chết rồi.”

“Cái này không được, có thể phục vụ bà xã vui vẻ, anh không thấy mệt.”

“Hiện tại em không chỉ vui vẻ, còn thấy rất hạnh phúc.”Lâm Tâm Nguyệt

thỏa mãn dựa vào người Cổ Trạch Sâm, mặt tràn đầy hạnh phúc, ngọt ngào

không ngừng chui vào buồng tim, Cổ Trạch Sâm ôm chặt Lâm Tâm Nguyệt, nụ

cười càng thêm ấm áp, khó có từ ngữ nào hình dung được hanh phúc này.

Trời xanh mây trắng, gió nhè nhẹ thối làn khói mỏng còn dư lại trên bàn

trà, hình ảnh hai người gắn bó ôm nhau rất hạnh phúc đập vào mắt Mã Quốc Anh đứng bên cửa lên sân thượng, làm khóe môi cô nàng nhếch thành độ

cong tuyệt đẹp.

Mã Quốc Anh cúi đầu nhìn bánh Sandwich và cốc cà phê trên tay mình, tự

cười nhạo mình. Hóa ra hai cái ghế mây đã có chủ, vốn dĩ buổi sáng tra

án mệt muốn chết, cô nhớ tới có hai cái ghế mây trên sân thượng, muốn

lên đây thả lỏng một chút nào ngờ lại bắt gặp hình ảnh ấm áp này. Trong

lòng vô cùng hâm mộ, hâm mộ bạn mình có thể tìm được người đàn ông thật

lòng yêu thương, trân trọng cô ấy. Nếu có người đàn ông quan tâm cô như

vậy, có lẽ cô sẽ học cách buông xuống.

Trong đầu đột nhiên nhớ tới khuôn mặt cười ấm áp kia, vì sao cô lại nhớ

tới người nọ? Mã Quốc Anh dùng sức lắc đầu, kiên định nhìn thoáng qua

hình ảnh hạnh phúc trước mắt, giống như muốn ghi tạc vào buồng tim không thể có hạnh phúc của mình, khóe miệng cười nhạt, lặng lẽ rời đi tựa như lúc cô tới.

Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đang hưởng thụ phút giây hạnh phúc, đâu có để ý tới đoạn nhạc đệm vô tình ở phía sau.

Lâm Tâm Nguyệt thả lỏng tâm tình xong liền khôi phục bộ dạng phấn chấn,

môi vẫn cười ngọt ngào, nụ cười dịu dàng không biết đâm bao nhiêu ánh

mắt xung quanh. Về bộ pháp chứng, Lâm Tâm Nguyệt đang định kiểm tra vật

chứng, mới bước vào cửa phòng vật chứng liền nghe âm thanh ồn ào của em

gái mình và giọng nói nịnh hót của Lương Tiểu Cương.

“Đã nói là không thể đặt như vậy rồi mà, sao anh vẫn không nhớ.”

“Không phải anh không nhớ, mà là mấy cái ly này đều na ná nhau, rất khó

nhớ rõ, Đinh Đinh, em đừng giận nữa, nếu không em giảng lại lần nữa đi,

anh cam đoan nhất định sẽ nhớ.”

“Lại không nhớ được, em mặc kệ anh.”

Lâm Tâm Ng