
thứ này vào trong phòng đi.
Nàng nhìn liếc qua những thứ trên tay sáu nha hoàn phía sau Lý ma ma, rồi lạnh nhạt nói với bà, nhưng không tiếp nhận khối mỹ ngọc trên bàn,
chỉ để Tiểu Xu đỡ vào phòng.
Lí ma ma mang theo sáu nha hoàn ngay ngắn trật tự tiêu sái đi vào, sau đó đặt khay lên bàn, nhưng không lập tức lui ra.
- Ngọc Phu nhân, lễ phục này xin phu nhân mặc thử trước, nếu không
thích hợp, có thể sửa lại cho phu nhân trước đại lễ sắc phong.
Ngọc Thanh nằm trên giường, cảm giác thân thể càng lúc càng mệt mỏi, chỉ có thể nói với Lí ma ma đứng sau bình phong,
- Hôm nay ta có chút không thoải mái, để ít hôm nữa thử mặc đi.
Nàng không thích lễ nghi phiền phức, lại cảm thấy hôm nay có chút ấm ức.
Tuy rằng là đại lễ sắc phong, được làm thê tử của hắn, nàng đã thấy thỏa mãn.
- Nhưng…
Lí ma ma có chút chần chừ.
Tiểu Xu hạ trướng phù dung cho Ngọc Thanh, vẫy lui nha hoàn sau bình phong.
- Nếu thân mình của tỷ tỷ không khỏe, các ngươi cũng không nên ép
buộc, đại lễ là chuyện của tháng sau, làm gì hôm nay đã phải vội vã. Lý
ma ma, ngài đi về trước đi. Ngày khác thân mình tỷ tỷ đỡ hơn, Tiểu Xu
nhất định thúc giục tỷ tỷ thử trang áo.
- Nếu như vậy, Ngọc phu nhân cứ nghỉ tạm, lão nô xin lui xuống.
Lí ma ma nói xong, định dẫn dắt nha hoàn rời khỏi phòng.
Lúc này trong trướng lại truyền ra tiếng nói mềm mại của Ngọc Thanh:
- Lí ma ma, ngươi có biết tối hôm nay Vương gia đi nơi nào không?
Lý ma ma dừng bước, tận trung đáp:
- Buổi sáng Vương gia từ trong cung trở về, tức khắc liền phân phó
cho chúng nô tỳ đem quần áo đưa lại đây, lúc sau Vương gia liền cùng Thu Phính ra khỏi thành, hình như có chuyện quan trọng.
- Chuyện quan trọng gì?
- Lão nô không biết.
- Vậy tối nay Vương gia có thể trở về không?
- Vương gia không nói.
- Được rồi, Lí ma ma trở về đi.
- Vâng.
Cánh cửa đóng lại, Lí ma ma dẫn theo nha hoàn lui ra ngoài.
- Tỷ tỷ, tỷ có khỏe không? Có còn thấy buồn nôn không? Đều là do mấy kiệu phu kia, đấu đá lung tung…..
Ngọc Thanh khép hờ mắt, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.
- Không sao, hiện tại đỡ hơn nhiều.
- Tỷ tỷ, hình như muội nhìn thấy Vương gia và Thu Phính ngồi trong xe ngựa, trời đã tối rồi, bọn họ ra khỏi thành làm cái gì?
- Ta không biết. Tiểu Xu, muội cũng đi xuống nghỉ tạm đi.
- Vâng.
Tiểu Xu ngừng nói chuyện, nhìn nữ tử trong trướng một cái.
- Muội đi xuống trước, tỷ tỷ có việc lại gọi muội.
- Ừ, muội đi xuống nghỉ ngơi đi.
Tử y nữ tử dọn dẹp trong phòng một phen, sau đó đốt Long Tiên Hương trong lư đồng, lẳng lặng ra khỏi phòng.
Hương Long Tiên Hương thoang thoảng làm Ngọc Thanh hơi buồn ngủ, nhưng dạ dày vẫn cứ khó chịu.
Nàng khẽ vuốt bụng, thở dài trong lòng.
Chẳng lẽ đây là cảm giác mang thai sao? Tuy buồn nôn lợi hại, lại có cảm giác thỏa mãn cùng ngọt ngào.
Giờ khắc này, nàng rất chờ mong nhìn thấy vẻ mặt của hắn khi biết nàng có thai.
Nếu hắn biết nàng đang mang giọt máu của hắn, hắn sẽ vui sướng sao?
Khóe môi khẽ cười, trước mắt nàng dần dần hiện lên một khuôn mặt tuấn tú.
Nếu đứa nhỏ trong bụng là con trai, nàng hy vọng con lớn lên sẽ giống hắn. Giống vẻ tuấn đĩnh của hắn, anh khí bay lên, giống hắn trầm ổn nội liễu.
Nghĩ như vậy, dần dần, trước mắt nàng mơ hồ, mí mắt bắt đầu nặng trịch, cuối cùng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Khoảnh khắc nàng nhắm mắt, nàng đã quyết định trong lòng, chờ hắn trở về, nàng nhất định phải nói cho hắn tin này.
Nàng đoán, nếu hắn đã quyết định để nàng làm chính phi của hắn, như
vậy, chắc chắn hắn cũng có thể nhận đứa nhỏ này. Dù sao, đó là giọt máu
của hắn.
Nhưng đến canh bốn, nàng tỉnh lại, vẫn không thấy được thân ảnh của hắn.
Ngủ say một giấc, cảm giác buồn nôn cũng đỡ hơn, lại cô đơn chiếc bóng trong trướng phù dung, đợi không thấy phu quân trở về.
Nhất thời hết buồn ngủ, vì thế nàng đứng dậy, đi ra cửa.
Tối nay trăng sáng treo trên bầu trời đêm, côn trùng rả rích, gió mát ve vuốt khuôn mặt.
Nàng đứng chỗ hành lang gấp khúc, đắm chìm trong ánh sáng nhu hòa, lại không cảm thấy ánh trăng lạnh như nước nữa.
Lần này cũng là gần một đêm, nàng chờ mong hắn.
Ai có thể hiểu tâm tình của nàng, một nữ tử, mong mỏi phu quân yêu thương.
Cho nên, nàng không còn là Tô Ngọc Thanh trên núi Vũ Sơn.
Chỉ vì trong sinh mệnh của nàng, có một cảm giác chờ mong được yêu, một loại tình yêu sư huynh không thể cho.
Nàng thắt chặt góc áo, theo tâm tình đi đến Cô Vụ cư của hắn.
Tòa độc viện quen thuộc, tại canh bốn, nhưng đèn đuốc lại sáng trưng.
Là hắn đã trở lại sao?
Bước chân của nàng thêm nhẹ nhàng, trong mắt lóe ra kích động.
Nàng rất muốn nói cho hắn, nàng mang thai con của hắn, nàng nguyện ý làm chính phi của hắn, không oán không hận.
Nhưng, nàng càng muốn hỏi hắn, hắn yêu nàng sao?
Nàng cần đáp án.
Ở cửa, vài nha hoàn tay chân lanh lẹ ra ra vào vào, hình như đang
chuẩn bị gì đó. Mà Lí ma ma vừa mới đưa lễ phục cho nàng đứng ở cửa,
kinh ngạc thấy nàng vào viện.
- Ngọc phu nhân, sao phu nhân lại tới tẩm cư của Vương gia? Đã là
canh bốn rồi, phu nhân nên nghỉ tạm, thân mình của phu nhân không khỏe.
Những