
xe:
- Nhanh lên một chút nữa, mau! – Chỉ nghe sau đó tiếng vó ngựa càng thêm dồn dập.
Đợi đến cửa y quán, hắn ôm nàng rất nhanh vọt vào trong, hướng thầy thuốc quát:
- Mau tới giúp nàng nhìn xem, trong bụng nàng có thai nhi!
Lão Đại phu liền đi qua, lưu loát xem mạch đập của NgọcThanh, sau đó rất nhanh kê đơn thuốc.
Tần Mộ Phong nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Ngọc Thanh, nhìn nàng nhíu chặt mày, lo lắng không thể kiềm chính mình.
Tức khắc liền thấy một tiểu nha đầu bưng chén thuốc tới, lão Đại phu nói:
- Mau đem cho nàng ăn đi, nàng bị động thai khí.
Tần Mộ Phong nâng thân mình Ngọc Thanh lên, đem nàng tựa vào trong
lồng ngực mình, sau đó tiếp nhận chén thuốc trong tay tiểu nha đầu, cẩn thận giúp nàng uống.
Lão Đại phu ở bên cạnh thở dài:
- Ngươi không nên cho nương tử của ngươi mệt nhọc như vậy. Nàng hiện
tại đang có thai, phải nghỉ ngơi cho tốt, không thể bị chấn kinh. Nếu
vừa rồi đến chậm một bước, thai nhi trong bụng chưa hình thành này không chừng phải thành thai tử (chết) trong bụng.
Tần Mộ Phong không nói gì, đem chén thuốc Ngọc Thanh mới uống để qua
một bên, gắt gao ôm vào trong ngực, đau lòng nhìn dung nhan tái nhợt của nàng.
Hắn nhìn lông mi nàng khẽ động, trên đôi môi mọng không chút huyết sắc run rẩy, phát ra lời nói mỏng manh:
- Hài tử của ta. . . . . . bảo vệ được không?
Hắn ôm chặt nàng thêm một ít, thương tiếc nói:
- Thầy thuốc nói không có việc gì , ngươi hiện tại phải nghỉ ngơi
thật tốt, đem thân mình tĩnh dưỡng, đứa nhỏ mới có thể khỏe mạnh.
Nàng nghe lời, nhắm lại đôi mắt, lẳng lặng ngủ.
Thầy thuốc liếc hắn một cái, đi ra ngoài thất, hắn đứng dậy đi theo đi ra ngoài.
- Phu nhân này thân mình về sau nếu không điều dưỡng tốt, chỉ sợ tùy thời điểm đều có thể sinh non.
Lão Đại phu vỗ vai nam tử, lời nói chân tình.
- Không thể lại làm cho nàng mệt nhọc quá độ, cũng không thể làm cho
nàng lại bị kinh hách, nữ nhân có thai không có bổ dược thì thai nhi
trong bụng sẽ dị dạng hoặc thành thai tử. Đương nhiên, nguyên nhân lớn
nhất là trong cơ thể nàng có một loại độc tố mạn tính, cho nên làm cho
âm hư.
Tần Mộ Phong mày kiếm nhướng lên, nhớ tới tình cảnh lần trước Hoàng Phủ Luật ôm nàng đi Y Hồng lâu.
Luật nói trong người Ngọc Thanh có một loại độc không thể giải được, là kì độc trên giang hồ.
Hắn vội vàng hướng vào nội thất mà đi, nâng nữ tử trên nhuyễn tháp
lên, đưa tay bắt mạch, ngay sau đó, khuôn mặt tuấn tú sửng sốt lộ vẻ
trầm trọng.
Hai ngày sau, hắn mang theo nàng ngồi ở dòng suối nhỏ gần thôn Hoa Sơn Trà.
- Ngọc Thanh, thầy thuốc nói ngươi bị kinh hách, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn thủy chung là luôn lo lắng, đối phương không phát hiện ra thân phận của hắn, cho nên tìm tới Ngọc Thanh?
Sắc mặt Ngọc Thanh đã có đôi chút hồng nhuận, nhìn núi phía xa, thấp giọng:
- Ta sợ vách núi đen.
Tần Mộ Phong có chút hiểu được :
- Nếu sợ độ cao, vì sao còn muốn đi hái trà?
Ngọc Thanh cười khổ:
- Ta cùng Tiểu Xu một thân nghèo khó, không hái trà thì không có cơm
ăn. Huống chi, trong bụng ta còn có một đứa nhỏ. – Trong mắt lại lộ ra
vẻ kiên cường.
Tần Mộ Phong xoay thân mình của nàng lại, để cho nàng nhìn thẳng vào hắn rồi nói:
- Vì đứa nhỏ, ngươi theo ta quay về kinh được không? Để cho ta chiếu
cố mẫu tử các ngươi. Ngươi hiện tại thân mình thực suy yếu. . . . . .
Hơn nữa tùy thời đều có thể xảy thai, những lời này hắn là không nói nên lời, hắn sợ nữ tử này không thừa nhận nổi.
- Ta không muốn trở về nơi đó.
Vì đứa nhỏ trong bụng nàng đã dao động. Nhưng, nơi đó thủy chung vẫn khiến nàng thương tâm.
- Ta ở ngoài thành có một biệt viện, nơi đó rất thanh tịnh, thích hợp để dưỡng thai, cũng cách kinh đô khá xa. Ta để cho Dung đại nương chiếu cố ngươi, để các ngươi có thể hảo hảo đoàn tụ, không phải tốt sao?
Phượng di nương. Nàng không thể bỏ qua lão nhân gia, nàng liên lụy biểu ca nhiều lắm.
- Còn có Tiểu Xu, nha đầu kia chịu không ít khổ, mặt cũng gầy đi rất nhiều. . . . . .
Còn có Tiểu Xu thân như tỷ muội này, đi theo nàng quả là chịu nhiều khổ lắm.
Nàng nhìn dòng nước suối trong suốt, cuối cùng gật gật đầu:
- Cám ơn ngươi, Tần đại ca.
Tần Mộ Phong nở nụ cười:
- Hai ngày sau ta tới đón ngươi, chúng ta cùng nhau trở về.
- Ân. – Ngọc Thanh đáp nhẹ, mày đẹp hơi nhíu lại.
Qua hai ngày, hắn mang nàng đến tòa biệt viện.
Nơi đó quả nhiên là thực u tĩnh, bốn phía cây cối xung quanh, không khí rất thoáng mát.
Bọn họ không có vào thành, mà là trực tiếp đến đây.
Trong viện thực thanh nhã, đi thông tiền đến thính đường nhỏ trên có
bày tu bổ ngọc kỳ lân rất tinh tế, bao quanh hành lang gấp khúc là hoa
mẫu đơn, lẳng lặng , nghe thấy âm thanh vui vẻ của cây cối chim chóc kêu lên.
Tiền thính có hai tố y nha hoàn, một lão phụ nhân từ đại sảnh lao tới.
- Thanh nhi!
- Phượng di nương. – Ngọc Thanh nhìn lão phụ nhân, trong lòng tràn đầy áy náy.
Dung Phượng nương tiến lên từng bước, đau lòng nhìn Ngọc Thanh gầy đi không ít, tất cả ngôn ngữ đều chất chứa trong lòng.
Từ trước đến nay, tất cả mọi thứ của Thanh nhi đều là nàng một tay tạo nên.
Nếu không có