XtGem Forum catalog
Sườn Phi Tội

Sườn Phi Tội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326393

Bình chọn: 10.00/10/639 lượt.

.

Tố Nguyệt ở bên cạnh, vẻ mặt ngủ rất an ổn, chỉ là mi tâm hơi nhíu

lại như đang lo lắng gì đó, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay to của hắn.

Trái tim hắn bất giác mềm đi một ít, hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, sau đó đặt Tố Nguyệt lên giường, lẳng lặng đắp chăn cho nàng.

Hắn mặc y phục, sau đó ra ngoài phân phó người chuẩn bị xe, đi hoàng cung.

Long Hiên cung, Hoàng Phủ Trạch đang nằm trên giường ho khan, một người trông như thái y đang ở bên cạnh bắt mạch chạy thuốc.

- Hoàng Thượng tứ Vương gia đến đây.

Tiếng bẩm báo của công công vang lên.

- Tứ ca, huynh đã đến rồi.

Hoàng Phủ Trạch bước ra khỏi trướng, trên khuôn mặt tái nhợt là nét cười ôn hòa.

Hoàng Phủ Luật nhận thấy thân hình thái y kia có chút quen mắt, chờ hắn quay người lại, Phủ Luật không khỏi cả kinh:

- Ngươi là sư huynh của Ngọc Thanh?

Thái y trẻ tuổi dập đầu:

- Vi thần Nhan Văn Tề bái kiến Vương gia.

Thanh âm không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, bình tĩnh. Thân hình khoác áo bào của thái y, toát lên phần nào khí chất.

Hoàng Phủ Luật nhíu mi:

- Miễn lễ.

Chuyện này thật quá trùng hợp đi.

Nhan Văn Tề đứng dậy, hướng Hoàng Phủ Trạch cáo lui:

- Vi thần xin phép lui ra, thỉnh Hoàng Thượng giữ gìn long thể.

Sau đó cúi người lễ bái huynh đệ Hoàng Phủ, lẳng lặng ra khỏi Long Hiên cung.

Hoàng Phủ Luật gắt gao nhìn chằm chằm hướng nam tử vừa rời đi, hỏi:

- Sao Nhan Văn Tề lại đến xem bệnh cho đệ?

Hoàng Phủ Trạch cười:

- Hai tháng trước hắn vào thái y viện, bởi vì y thuật rất cao, được Lâm Hải Khung đề cử vào cung xem bệnh cho ta.

Nói xong, lại ho khan một tiếng.

Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Luật lập tức có lo lắng, hắn nhìn hoàng đệ của mình:

- Đệ bệnh như thế nào? Bị từ bao giờ?

- Mới đầu chỉ là nhiễm phong hàn, nhưng sau này ngày càng nặng. Nhan

thái y nói với đệ….. ha ha, tại đệ ở trong cung lâu ngày, nên sức đề

kháng hơi giảm sút. Đúng rồi, hôm nay huynh đến tìm đệ là có chuyện gì

thế?

Hoàng Phủ Luật ngây ra một lúc, bây giờ mới nhớ mục đích vào cung của mình:

- Nữ nhân tên Hồng Ngạc kia, thời điểm đệ tìm thấy nàng, quả thật vẫn còn hô hấp sao?

Hoàng Phủ Trạch nghe hắn nói vậy, ý cười trong mắt bỗng chốc hiện rõ:

- Đệ còn lừa huynh làm gì, thời điểm ngày đó đệ phát hiện ra nàng,

nàng như một mỹ nhân say ngủ vậy. Sắc mặt hồng nhuận. lúc đó đệ đi thăm

băng động, thấy không có người ở, đệ lo cho mỹ nhân này, bèn đem nàng về hàn băng thất, không nghĩ một ngày nàng đột nhiên mở mắt, làm đệ phát

hoảng.

Sau đó trong mắt hắn hiện lên vẻ bỡn cợt:

- Tứ ca thấy nàng có khuôn mặt giống hoàng tẩu nên đặc biệt coi trọng đúng không? Chỉ cần huynh nói một tiếng, đệ lập tức nhường lại nàng cho huynh.

Hoàng Phủ Luật nhăn mày kiếm:

- Nàng hiện tại đang ở đâu?

Hắn phải làm rõ nghi vấn trong lòng đã.

Hoàng Phủ Trạch cười nhưng không nói, quay sang phân phó tiểu thái giám bên cạnh:

- Tiểu Chu tử, dẫn tứ ca đến lãnh uyển đi, nàng hiện tại đang ở lãnh uyển.

- Vâng

Tên tiểu Chu Tử lập tức dẫn Hoàng phủ Luật tới Lãnh uyển.

Dưới đình viện tại Lãnh uyển, có một thân áo trắng nữ tử, tay ôm một bé gái tầm hai tuổi:

- Đây là chữ Ngọc, trong Tiểu Ngọc Nhi.

Nữ nhân dùng bút viết chữ Ngọc, nhẹ giọng dạy Tiểu Ngọc Nhi.

- Ngọc…

Thanh âm đứa trẻ thanh thúy, học theo nữ tử đọc chữ Ngọc.

- Ngọc Thanh.

Hoàng Phủ Luật đi vào, miệng gọi.

Quả nhiên nữ tử ngẩng đầu lên, trong mắt có phòng bị nhìn hắn.

Hắn nở nụ cười:

- Nàng quả thực là Ngọc Thanh.

Đi vào mái đình, ánh mắt sáng quắc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nữ tử.

Nàng quả nhiên là thích tố y, một thân thanh nhã thoát tục, uyển chuyển xuất thần.

Ngọc Thanh này, mới là Ngọc Thanh chân chính.

Cao gầy tinh tế, khung xương đều đều, phu bạch thắng tuyết, phong thái yểu điệu.

Sau đó, hắn thích nhất là đôi mắt to tròn trong vắt, cùng hàm răng đang quật cường cắn đôi môi nhỏ nhắn.

Hắn bước đến gần nàng vài bước:

- Ngọc Thanh………

Tố y nữ tử lập tức đứng lên, trong con ngươi toàn là vẻ băng lãnh:

- Tứ vương gia, ta đã sớm nói qua ta không phải Ngọc Thanh, khuê danh của ta là Hồng Ngạc, trí nhớ của Tứ vương gia thật tốt quá.

Cười lạnh một tiếng, nàng định bế đứa nhỏ đi.

- Ngọc Thanh, nàng vẫn hận ta sao?

Trong mắt ẩn nhẫn đau xót:

- Hận ta không kịp lên Vũ Sơn, hận ta đã quyết định sai phải không?

Nữ tử cước bộ dừng lại, không có quay đầu lại:

- Hồng Ngạc không mong ước xa vời được Tứ vương gia yêu thương. Hồng

Ngạc chỉ là một vũ cơ, không dám đặt điều so sánh với cố nhân của Vương

gia.

Nàng không để ý tới nam nhâm đằng sau, bế đứa nhỏ rời đi.

Hoàng Phủ Luật đứng lại, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.

Nữ tử này làm cho hắn hi vọng, nhưng cũng có sợ hãi. Nếu nàng quả thực là Ngọc Thanh, vậy là nàng không tha thứ cho hắn.

Hôm sau, hắn nhìn Hồng Ngạc trong bộ sa y màu đỏ kiều diễm.

Nàng đứng ở đại điện, khẽ rung chiếc eo nhỏ nhắn như nước, chân ngọc

đeo chuông bạc, theo vặn vẹo vòng eo của nàng phát ra tiếng chuông giòn

vang.

Cặp chân thon dài như ẩn như hiện sau lớp lụa mỏng, như cầu hồn đoạt phách tất cả nam nhân.

Mà bốn phía xung quanh nàng, là một đám quan lại cùng các