
ên định:
- Cho dù phải chết, ta cũng muốn cứu cha ta.
- Chính là chúng ta cũng không biết người đem nhốt tiền bối tại nơi nào? – Hoàng Phủ Trạch khuôn mặt bỗng trở nên trầm trọng.
- Ta biết.
Lại một giọt nước mắt nữa rơi xuống.
Nếu không phải Lãnh Hương vụng trộm mang nàng đi, nàng cũng sẽ không
biết lão yêu bà kia lại đối xử tàn nhẫn với phụ thân vô tội của nàng như vậy.
Hoàng Phủ Luật cưỡi tuấn mã ở trong tuyết một đường chạy như điên.
Hắn cũng không biết chính mình muốn đi đâu, chỉ biết cứ chạy như vậy, cứ đi như thế sẽ khiến ngực hắn dễ chịu hơn.
Hắn không hề tin Ngọc Thanh đã thay đổi, lại càng không tin mẫu hậu đối với Ngọc Thanh như vậy.
Chỉ là Ngọc Thanh nàng, cuối cùng không chịu giải thích với hắn, cuối cùng không chịu trở lại bên hắn, cuối cùng nguyện ý gả làm thê tử của
Trạch.
Giờ phút này, lí trí hắn trở nên mông lung.
Hắn làm cho tuấn mã đang chạy vội chậm lại, lẳng lặng ở trong rừng tuyết bước đi thong thả.
Hẳn thở hổn hển, trong đầu dần dần hiện lên khuôn mặt của nàng.
Nàng, vẫn luôn lặng im như vậy.
Khi nàng nói với hắn, trên gương mặt tựa hồ không hề có hạnh phúc, giống như nàng cố ý che lại đau đớn trong lòng.
Ngọc Thanh, nàng không nói thật với hắn!
Nàng cùng Trạch, tựa hồ muốn gạt hắn chuyện gì đó.
Hắn nhớ tới gương mặt mẫu hậu bỗng trở nên phẫn nộ, chẳng lẽ việc này cùng mẫu hậu có liên quan?
Mà mẫu hậu vẫn luôn là người coi trọng danh lợi, có thể là liên quan tới danh môn của người.
Hắn, từ nhỏ đã chứng kiến cảnh mẫu hậu cùng các mẫu phi ở trong cung
tranh đấu, chính mắt nhìn thấy mẫu hậu làm thế nào từng bước, từng bước
đi lên ngôi vị, như thế nào có thể quyền khuynh hậu cung!
Mẫu hậu là người có ý chí sắt đá, lạnh lùng, nhưng dù sao cũng rất quan tâm hắn.
Lúc hắn buông tha ngôi vị hoàng đế, mang theo Tố Nguyệt cam tâm tới
Thân vương phủ rộng lớn, mẫu hậu ban đầu có vài câu oán hận, sau đó
không lâu cũng không hề nhắc tới, tĩnh tâm ở hậu cung ăn chay niệm phật.
Chỉ là, một thời gian sau, không biết vì sao mẫu hậu lại trở thành người gây sự?
Hắn nhướng mày kiếm lên, nhìn phương trời xa xa..
Tuyết nhuộm trắng cả không gian, trí óc mơ hồ, mông lung.
Mà trên cánh đồng đầy tuyết phủ, có hai thân ảnh màu đỏ nhẹ nhàng phi thân qua, hướng bên trong thành mà đi.
Các nàng thân ảnh nhẹ như chim yến, mũi chân điểm nhẹ trên mặt tuyết, giống như hai hồng điệp hướng bên trong thành mà bay đi.
Ba….
Nhành cây cuối cùng không chịu nổi tuyết đọng, lên tiếng cắt đứt gánh nặng bấy lâu nay….
*
Trên lưng ngựa trầm tư, Hoàng Phủ Luật nhìn qua, nhìn hướng hai điểm đỏ kia biến mất, đôi mắt nheo lại.
Ngay sau đó, hắn giục ngựa đuổi theo.
Hướng các nàng đi là Y Hồng lâu.
Khi hắn tới trước cửa Y Hồng lâu mới phát hiện, trong lâu thực sự rất tĩnh lặng.
Hắn xuống ngựa đi vào, rồi đột nhiên phát hiện trong nội thất, trên mặt đất toàn khách rượu đã chết, sắc mặt xanh trắng.
Hắn kinh hãi, vội vàng hướng sau viện mà đi.
Phía sau viện, Tần Mộ Phong cùng Lam Tâm Mị đang cùng một đám thánh
đồ Hồng y thánh giao đấu. Mà trong phòng hoa khôi Phi Tuyết có ba hồng y nữ tử, phá cửa sổ mà ra.
Ba nữ tử kia bay lên nóc nhà, tài trí có thể thấy được một trong số
đó có một hồng y nữ tử mặc y phục kim phượng, một thân lệ khí!
Mặt khác hai hồng y kia, có một là Ngọc Thanh!
Chỉ thấy hồng y nữ tử kim phượng kia nói:
- Hai kẻ phản đồ các ngươi, nhiều lần phá hư chuyện tốt của ta. Hôm
nay bản thánh chủ tự mình đến diệt trừ các ngươi, đám phản đồ Hồng Y
Thánh!
Nói xong, trong tay áo đột nhiên xuất hiện hai mảnh hồng lăng (lụa đỏ), sắc bén như gió lao về phía hai hồng y nữ tử.
Hai hồng y nữ tử giơ kiếm tránh đi, đánh trả, lại bị hồng lăng kia nhè nhẹ quấn quanh, khó có thể xuất chiêu.
Hoàng Phủ Luật mắt lạnh nhìn hai mắt của nữ tử đang che mặt kia, có cảm giác có chút quen mắt.
Phút chốc, Hoàng Phủ Luật đôi mắt tối sầm lại, thấy nữ tử cao gầy kia trốn tránh không kịp, bị hồng lăng đánh cho rơi xuống.
Hắn vội vàng phi thân tới tiếp lấy thân thể của nàng, khẽ kêu lên một tiếng:
- Cẩn thận.
Sau đó đem nàng vững vàng ôm xuống mặt đất.
- Không thể ngờ được lại có kẻ tới chịu chết!
Kim phượng hồng y quát một tiếng, hồng lăng ngoan tuyệt hướng Hoàng Phủ Luật tiến tới.
Hoàng Phủ Luật đẩy thân thể nữ tử ra, rút nhuyễn tiên trên người, cuốn lấy hồng lăng sắc bén kia, hắn cười lạnh:
- Không thể tưởng tượng được giáo chủ rụt đầu rụt đuôi bấy lâu nay
rốt cuộc cũng lộ diện. Bổn vương hôm nay có thể cùng ngươi ân đền oán
trả, hồng y thánh chủ muốn dồn bổn vương tới chỗ chết!
Nói xong, đã bay lên nóc nhà, nhuyễn tiên giống như xà, chưởng lực vận khí, không ngừng giao chiến với hồng lăng.
Hoàng Phủ Luật con ngươi trở nên hung ác, nham hiểm:
- Bị ngươi nhiều lần ám sát bổn vương như vậy, tất nhiên ta không thể không đáp lễ!
Nhuyễn tiên trong tay vẫn là không chút lơi lỏng, hướng thẳng tới bàn tay đang sử dụng hồng lăng kia.
Hồng y thánh chủ lui về phía sau vài bước, con ngươi đột nhiên hiện lên một tia cười âm hiểm.
Nàng vung tay áo lên, một cỗ hương khí nghênh diện mà đến.
Nàng đắc ý cườ