XtGem Forum catalog
Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210030

Bình chọn: 8.00/10/1003 lượt.

Mạt!"

Cô bé này, giống như

không lay người khác, thì không biểu đạt được kích động trong lòng nàng.

Tần Mạt vỗ nhẹ tay, an ủi

nàng: "San San ngoan, nghe Phương Triệt có thể hát ra cái gì đã, không

chừng cậu ta hát một hai ba bốn năm cũng là hát ca khúc sáng tác. Cậu đừng kích

động, nghe đi đã."

Trần Yến San bĩu môi đang

muốn phản bác, tiếng ồn ào lại vỡ ra, tất cả tiếng náo nhiệt trong gian phòng

đều dừng lại.

Sau đó, tai mọi người bị

âm thanh của tự nhiên chiếm giữ.

Nếu chưa từng nghe qua

thì vĩnh viễn không ai có thể lý giải được tiếng gì mới gọi là âm thanh của tự

nhiên, nhưng lúc này, tất cả đều hiểu. Cái gọi là âm thanh tự nhiên, thì ra

chính là như vậy.

Sinh ra từ tâm, không

dính hạt bụi. Trong suốt như liếc mắt một cái có thể nhìn xuyên qua sao trời,

hô hấp đều ngừng lại.

Phật có nói trên một đốt

ngón tay của ta có sáu mươi sát na (quãng thời gian cực ngắn), trong một sát na lại bao gồm chín trăm sinh diệt.

Một na này, như một vòng luân h trong vòng luân hồi đó là hàng trăm thế kỷ….

Chính là một tiếng, phất

ngón tay một cái, chớp mắt, kinh động lòng người!

Âm thanh này mang theo

khí thế sắc bén của lưỡi mác, cắt ngang qua một màn tối tăm xa xưa kia. Sau đó

ngừng lại, dư âm vang vọng, lưu luyến không tan. Giống như sáng sớm cỏ non tách

đất vươn lên, lại như ánh trăng lộ ra trong mây mù… ngươi không cần nhìn, chỉ

cần nghe, là có thể nghe thấy, tiếng róc rách chảy xuôi của đàn cổ, chảy xuôi

chính là hừng đông, hoa nở, ánh mặt trời mỉm cười.

Nhẹ nhàng quấn quanh, mềm

mại như tơ.

Tiếng đàn trầm thấp, mà

dằng dặc bồi hồi, lúc này mới có giọng nam mềm mại thì thầm như hoa nở trong đêm. Như mầm nảy lộc, quá hoàn mỹ.

Mọi người thở chậm dần,

lẳng lặng lắng nghe.

"Chẳng lẽ là em, trộm đi tà dương

chân trời, chỉ người nói mới biết, thì ra cười cũng là hờn.


Không phải số mệnh không phải luân hồi,

chỉ là tôi nguyện ý, để em đắc tội.


Là ngọt là cay là chua là mặn, cũng không

qua được mắt em, bức tranh kia, là của anh.


Hôm kia nấu rượu hôm nay pha trà, anh vẫn

nguyện ý, để em đắc tội..."


Giọng nói thì thầm, vang

vang bên tai, cho đến khi tiếng dịu dàng như nước dần tan ra trong không khí,

tiếng đàn mới lại thong dong leng keng vang lên.

Thanh điệu vừa chuyển,

vào quãng giữa, chân thành trong trẻo

"Khóa tường yêu nguyệt thảo y thâm.

Vãn hà trầm, tiếu thùy sân?

Thị tử cao cao, sàm đoạn hảo thiệt nhân.

Hầu nhân chiết chi mang giải ý, sơn bất

ngữ, dạ lan chân..."


Âm cuối, trùng điệp như

núi trăng, đạp ca dưới ánh trăng, khúc ca tĩnh lặng.

Trên núi còn có tiếng côn

trùng kêu, tiếng đàn quay cuồng, trong lúc hoảng hốt tiếng đàn như dải ngân hà

treo ngược, một bức hình phong cảnh tuyệt đẹp trong khoảnh khắc.

"Đại ngôn bất tàm, yếu học phật tổ

niêm hoa, nhĩ trú túc hồi mâu, khước bất tri vi thùy.


Ngũ bách niên tỉnh ngũ bách niên túy, đẳng

nhất thứ sát kiên, thiên thượng nhân gian.


Tử điện thanh sương Can Tương Mạc Tà,

tương thùy đích anh hồn tế điện thùy, vi nhất cú, bất li biệt.


Tế vũ thu phong đông tuyết tiêu dung, tài

minh nguyệt vi y, vi nhĩ phi thượng, nguyện bất nguyện..."


Giọng từ từ thấp dần,

ngọt ngào mơ hồ, như làm người ta rơi vào chỗ bi thương nhất trong lòng.

Năm trăm năm tỉnh năm

trăm năm say, nếu quả thật chỉ vì chờ đợt mới kề vai, làm sao có thể ngăn cản

đất trời? Năm đó Can Tương rèn kiếm, vợ ông là Mạc Tà hi sinh thân mình rèn

kiếm[67'>,

Ngô Vương lại muốn đoạt cả song kiếm, thế làan Tương rút kiếm tự vẫn, có phải

là, ly biệt không?

Tình cảm thâm trầm thế

nào thì tiếng đàn mới có thể tha thiết nhường ấy?

Tiếng đàn tuôn ra như

ngân hà nghiêng rơi, xuống nhân gian, lao nhanh vạn dặm, không thấy trăng sáng

không quay đầu!

Ánh đèn huỳnh quang nhấp

nháy dần mờ đi trước mắt Tần Mạt, nàng cơ hồ mất cả cảm giác, chỉ ngẩn ngơ lắng

nghe, lo lắng vấn vương trong đầu ngàn năm qua hôm nay đã sáng tỏ.

Hôm qua phủi kiếm say

rượu, sáng nay sách cầm trên tay.

Hỗn loạn ngàn năm, nỗi

nhớ vô vọng. Người này rõ ràng không biết, nhưng sao lại có thể hiểu?

Trên sân khấu thoáng hiện

lên một ánh sáng nhạt trong đêm tối, dưới ánh sáng nhạt, là một gương mặt, hòa

với chiếc đàn cổ.

Tiếng đàn của hắn u buồn,

sau đó nhẹ nhàng hát:

"Gió xuân không như

ý muốn.

Lại chợt nghe, mưa ào ào.

Lá rụng ngô đồng, gần đến

như kim châm.

Một tấm lòng ở xa, lời

nửa khuyết, gửi thế gian."

Tiếng đàn như tiếng nước

chảy róc rách, như gió núi thoáng lạnh.

Sau đó hắn lặp lại:

"Không phải số mệnh không phải luân

hồi, chỉ vì tôi nguyện ý, để em đắc tội.


Tử điện thanh sương Can Tương Mạc Tà,

tương thùy đích anh hồn tế điện thùy, vi nhất cú, bất li biệt.


Tế vũ thu phong đông tuyết tiêu dung, tài

minh nguyệt vi y, vi nhĩ phi thượng, nguyện bất nguyện.."


Tiếng đàn và tiếng ca

cùng ngừng nghỉ, phảng phất như thở dài.

Ánh đèn cam trên sân khấu

lúc này mới bật lên, bao quanh người xướng từ ôm đàn đứng dậy, dáng người như

dốc núi tuyết băng.

Hắn