Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211214

Bình chọn: 8.00/10/1121 lượt.

u Thục Lan đỏ hốc mắt: "Tôi vốn qua lại tốt với A Dao, thật ra tính cô ấy rất dịu dàng, chỉ là người khác cho rằng cô ấy là người kiêu ngạo, không chịu hiểu cô ấy. Cô ấy chịu nhiều uất ức như thế, Tần Bái Lâm lại chẳng bảo vệ được bao nhiêu…” Có một lần, Tần Bái Lâm rời quê lên tỉnh làm việc, đi đến nửa năm. Hàn Dao khi đó còn chưa kết hôn với Tần Bái Lâm, bụng cũng ngày từng ngày lớn lên, càng về sau, người nào cũng biết, nàng đã có thai. Thời đNó chưa kết hôn mà đã có thai, với một cô gái mà nói, đúng là tội ác tày trời, huống chi là ở thôn Tần gia bảo thủ mà truyền thống này, Hàn Dao càng bị khinh bỉ. Ngày đó, mâu thuẫn tích tụ đã lâu rốt cục cũng bùng nổ, đủ các loại phản đối của người dân kéo nàng ra từ trong phòng, nhao nhao chỉ trích nàng dụ dỗ, tai họa, không biết xấu hổ, vân vân, thậm chí nhiều người điên khùng quá mức còn đề nghị, đẩy nàng vào lồng heo. Hàn Dao chỉ rơi lệ đầy mặt, một câu cũng không nói, trong điên cuồng hỗn loạn, Tần Bái Tường bỗng chạy đến, quỳ xuống trước mặt mọi người đang ầm ầm! Ông quỳ xuống thưa tội với cha và vợ, ông nói với tất cả người dân, Hàn Dao chỉ là một người bị hại. Vì ông nhất thời xúc động, nhân lúc em trai không có nhà, làm ô uế em dâu. Câu nói này làm dâng lên một con sóng lớn ở thôn Tần gia, Tần Bái Tường nhất thời trở thành mục tiêu công kích. Nếu không phải Bùi Hà xin cho ông, Tần lão thậm chí có thể giết chết đứa con này. Thế là Hàn Dao thành người bị hại có thể tiếp tục sống ở thôn Tần gia, mãi cho đến khi sinh ra đứa con gái trong bụng. Tần Bái Tường ôm đứa con gái mới sinh này, mang theo vợ và con gái lớn cùng bỏ nhà rời quê hương, Hàn Dao cũng đơn độc bỏ đi, từ đó bặt vô âm tín. Mà không trở về, còn có niềm tự hào của thôn Tần gia, Tần Bái Lâm. Một đoạn chuyện xưa này nói xong, Lưu Thục Lan thở dài, lại nhìn sàn nhà đến ngẩn người, cũng không biết cái gì. Tần Mạt chua xót trong lòng, mở to hai mắt, trước mắt phảng phất như hiện lên tình cảnh nhìn thấy Hàn Dao ở ngôi nhà nhỏ vùng ngoại ô London. Người phụ nữ với mái tóc đen búi cao, giữa hàng lông mày mờ mịt, tất cả đều là tang thương và hoảng sợ. Bà dùng kiêu ngạo để dấu đi vết thương của mình, con gái bà cũng có nghĩa là nỗi khổ sở kia. Dù là thế nào, là Tần Bái Tường hại bà, hay là Tần Bái Lâm phụ bạc bà, hoặc là người Tần gia thôn ức hiếp bà. Tuy Tần Mạt không phải là Tần Mạt thật sự, cũng không sinh ra bao nhiêu tình cảm với người mẹ đẻ này, nhưng trong người nàng có dòng máu của Hàn Dao, máu chảy về tim, nàng không thể không động lòng, không thương tiếc. Tần Vân Đình ngồi yên trên ghế, lẩm bẩm nói: "Đúng là ba sao? Sao ba có thể làm chuyện này chứ?" "Ba sẽ không làm như thế." Tần Mạt nắm thật chặt tay Tần Vân Đình, giọng nói trầm ổn mạnh mẽ, "Chị, trong đó này còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng em có thể chắc chắn, ba không phải là người làm chuyện này, nếu không sao mẹ lại không trách ba?" Tần Vân Đình hung hăng gật đầu một cái, ánh mắt dần dần sáng ra, chắc chắn nói: "Đúng! Rất rõ ràng đây là ba bảo vệ dì Hàn, mới cố ý nói như thế. Nếu không, sao mẹ không trách ba?" Nàng đứng lên, dạo bước trong phòng, sau một lát lại hỏi Lưu Thục Lan: "Dì Lưu, vị chú ba của cháu mười tám năm nay không có tin tức gì sao?" "Như là mất tích..." Lưu Thục Lan vừa chà tay, cười khổ, "Các cháu còn hỏi chuyện này làm gì? Chuyện quá khứ là quá khứ, người bị hỏi cũng khổ, mình cũng khổ." Tần Mạt thấp giọng nói: "Nhưng ông nội không chịu tha thứ cho ba, ba cháu rất muốn về thăm quê." Tần Vân Đình cũng thở dài: "Chú ba mất tích, không có ai đi tìm sao?" "Nguyên nhân ông ấy mất tích, có lẽ mới là mấu chốt của tất cả vấn đề." Tần Mạt đứng lên, "Chị, bây giờ chúng ta đi thăm ông nội đi?"

Từ đường của Tần gia tường xanh ngói đen, ba gian phòng hợp lại, mái hiên nhếch lên, phía dưới là hoa văn cổ xưa. Cột sơn đỏ đã mang màu tàn úa, thềm đá xanh còn sót lại vỏ pháo cũ, trong ngày đông gió lạnh thổi qua, lay động thời gian giấu trong bụi bặm. Hai bên cửa lớn khắc câu đối: “Tự tổ tông vĩnh nạp thiên thụy, cử thần minh thường thiêm bách phúc”. Hoành phi “Thế đại vinh xương”. Tần Mạt và Tần Vân Đình cùng đi lên trước thềm đá, còn chưa kịp nhìn rõ bài vị tổ tông bên trong, liền nghe thấy một tiếng ho khan truyền ra từ bên trái phòng. Bên hông cửa là một ông già tóc hoa râm, thân hình ông không cao, trên tay còn chống gậy, gương mặt cũng nhiều nếp nhăn và đồi mồi, nhưng eo lưng ông thẳng tắp, trong mắt là tinh thần khôn kể. "Đi đi đi đi đi đi đi!" Tầm mắt ông lão rơi xuống trên người hai chị em Tần gia, lại phảng phất như không thấy các nàng, chỉ tự nói, "Toàn bộ đi hết đi, không cần giải thích gì cả, lũ bất hiếu! Các ngươi còn trở về làm gì?" "Ông nội..." Môi Tần Vân Đình run nhè nhẹ, hô một tiếng liền bước nhanh về phía trước. Nàng cẩn thận đưa tay dìu lấy ông, tha thiết nhìn ông. Tần Vĩ Hoa híp mắt, gương mặt đầy nếp nhăn lộ ra ý cười. Ông thong thả bước đến từ đường, lại đi vào con đường nhỏ bên trái, sân nhà bọn họ ngay cạnh chân núi vững chắc kia. Từ đầu đến cuối, ông cũng không nhìn Tần Mạt, coi như không có sự tồn tại c


Polly po-cket