
g an lành trong chăn ấm nệm êm lại bị dựng dậy đi tra xét mấy cái việc vớ vẩn này. Thật tình ai ham làm giáo chủ chứ bây giờ thật sự nàng muốn vứt phứt đi cho rảnh nợ.Nếu không vì muốn tìm tin tức của Cổ Cầm Ngọc thì đừng mơ nàng còn ở lại Thiên Tuyệt Nhai này mà đối mặt với lũ hộ pháp thay mặt mũi như thay áo.
Nhưng nói gì thì nói làm sao phu nhân của tên biến thái Đông Phương Thiên Tuyệt lại khó tìm đến như vậy. Ngâm Tuyết đã muốn bới tung cả Thiên Ma giáo mà vẫn không thu được gì. Cuối cùng nàng đành nhờ đến Đoạn Hồn Đường, cũng may nhờ dựa hơi Chu Tiếu Khang nàng muốn hô phong hoán vũ kiểu nào không được.
Chuyện lần này, tên Quỷ Kiếm Sầu quỳ dưới kia cũng là vô tình thành con cừu tế phẩm thôi chẳng qua Đông Phương giáo chủ vì trả thù lao cho Đoạn Hồn đường nên bán chút ít tin tình báo mà thôi.Nhưng Quỷ Kiếm Sầu vô tình lại không có chứng cứ ngoại phạm nên thành thế thân. Có trách thì trách ngươi xui xẻo.
(Tác giả: Tuyết tỉ vô liêm sỉ gắp lửa bỏ tay người.Tuyết: làm gì có, đây phải gọi là của người phúc ta mới đúng hắc hắc…)
“Trưởng lão theo giáo quy nên xử thế nào?” giọng Ngâm Tuyết hạ thấp âm độ lạnh lẽo hỏi. Ai cũng đoán chắc kẻ phạm tội lần này không xong rồi.
“Thưa giáo chủ, là cách chức, chặt tay chân, đuổi ra khỏi giáo”
“Oh” Ngâm Tuyết có chút không đành lòng, dù sao nàng cũng chẳng thù oán gì với tên Quỷ Kiếm Sầu này, mà khiến hắn trở thành phế nhân cũng không hay.
“Quỷ Kiếm Sầu niệm tình ngươi tận trung nhiều năm, bổn giáo chủ sẽ không truy cứu chuyện lần này. Nhưng quá tam ba bận nếu có lần thứ ba thì ngươi biết hậu quả rồi đấy” nói xong Đông Phương giáo chủ đứng lên xoay người biến mất khỏi thiên điện, làm ba vị hộ pháp tức hộc máu, Quỷ Kiếm Sầu thì dập đầu tạ ơn xem giáo chủ như cha mẹ tái sinh, còn giáo chúng thì ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.
“Đông Phương Bất Bại, ngươi đừng tưởng núp bóng lão đại mà giám qua mặt ta…chuyện lộ tin tức lần này toàn do ngươi mà ngươi dám làm ra vẻ như không có gì…….” Cổ Thừa Ân nghiến răng kèn kẹt.
“Chà, cả đại tẩu mà đệ cũng không đấu lại.Muốn đấu với đại ca , đợi kiếp sau đi” xuất thần nhập quỷ Hoả Diễm không biết từ đâu chễm chệ ngồi bên cạnh Thừa Ân trào phúng buông một câu, rồi lại nhanh chóng biến mất theo bóng hồng nào đó.
“Thừa Ân đệ đừng quá thương tâm” Cổ Thừa Đức(Truy Hồn) vỗ vai đệ đệ ra vẻ an ủi, nhưng trên mặt thì lại đang cười muốn rớt hai hàm răng ra ngoài.
“Chuyện lần này muội không liên quan à nha, có gì đại ca hỏi đến trừ muội ra” Cổ Mạn Tình cũng nhanh chóng biến mất hút, chứ mà cứ đứng lơ quơ ở đây đại ca quay lại tính thù mới hận cũ thì thật đáng thương cho mạng nhỏ a.
——————-
“Nhược Nhi ngươi ở đâu ra đây, thế nào điêu nhi đã về chưa?” vừa về đến cửa Ngâm Tuyết đã hỏi dồn dập.
“Về rồi tiểu thư, có mang thư của lão gia nữa nè” Nhược Nhi phe phảy một cuộn giấy to sụ trước mặt ta, ta thật sự không hiểu sao hoả điêu bé tí như thế mà có thể tha nổi cuộn giấy to đến vậy, về đến nơi không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng. Nhưng khi mở thư ra đọc ta mới là người muốn đập đầu vào gối mà tự tử.
“My dear!Tuyết Tuyết từ ngày ngươi rời nhà ra đi nghĩa phụ ngày nhớ đêm mong tin tức của con sao đến tận giờ con mới viết thư về. Vì nhớ thương con tam thúc và tứ thúc suốt ngày gây chuyện đánh nhau đã làm hao tốn rất nhiều tiền bạc của ta, con hãy mau quay về giả quyết vì tiền của ta sau này có thể là của con. #@^*@#………. Còn về chuyện con hỏi về đặc điểm nhận dạng của ta nhi tử, ai cái này thật khó nói. Cái này ảnh hưởng đến danh tiết cả đời của hắn a, ta không biết phải nói làm sao. Đại khái ta đoán nhi tử của ta có thể là cực phẩm anh tuấn nam tử như ta khi xưa, mặt khác chắc chắn sẽ cầm kì thi hoạ võ công cái thế. Đại khái ngươi cứ tìm đệ nhất cực phẩm nam nhân thì đó là con ta”
“Lão già Đông Phương Thiên Tuyệt kia ngươi không những biến thái mà còn bị điên” Ngâm Tuyết đập bàn, nuốt hận vào trong tiếp tục đọc thư.
“$%^&&$$**$#%%$^&…….. Ai ta thấy thư cũng đã tạm dài rồi, vì Tiêu Phong nói Hoả điêu không mang nặng được nên ta dừng bút đây. PS: Nhi tử của ta có một cái bớt son màu đỏ hình rồng cuộn ngay bàn toạ(it’s mean Mông).Nhớ mau trở về chúng ta đều nhớ con, nghĩa phụ yêu dấu.”
(Tác giả: Đông Phương Thiên Tuyệt biết tiếng Anh?.Tuyết: ta dạy đó, mọi người trên đảo đều có trình độ anh ngữ loại khá.Tác giả: *xỉu*)
Phù, kể giông dài cả mét giấy cuối cùng chỉ có mỗi một câu là đi vào trọng tâm, ta mà là lão bà của tên Đông Phương Thiên Tuyệt này chắc thắt cổ tự vẫn mất. Hạ Ngâm Tuyết chỉ viết thư hỏi hắn có mỗi một câu về đặc điểm nhận dạng của con hắn thôi. Chẳng qua là vì Đoạn Hồn Đường có thần thông quảng đại đến đâu cũng chỉ tra ra tung tích của Cổ Cầm Ngọc trước khi biến mất trên giang hồ thôi, còn lại hoàn toàn không thu được gì. Ngoài việc Cổ Cầm Ngọc trước khi mất tích đã đem nhi tử kí thác vào một nhà trong tứ đại thế gia. Nên ta mới phải hỏi lão biến thái về đặc điểm nhận dạng của Đông Phương công tử, tìm ra con ắt tìm ra mẹ.
Nhưng có một vấn đề mới phát sinh, Hạ Ngâm Tuyết phải tìm một nam nhân ba mươi tuổi có bớt hình rồn