Ta Là Đông Phương Bất Bại

Ta Là Đông Phương Bất Bại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321261

Bình chọn: 8.00/10/126 lượt.

y, môi anh đào thoáng nụ cười hây hây như hoa xuân khiến không ít kẻ qua đường phải ngẩn ngơ.

“Giáo chủ hình như ngài lần đầu tiên đến những nơi này?” Quỷ Kiếm Sầu nghi ngờ nhìn giáo chủ, trước giờ trong lòng hắn vẫn có chút không phục vị giáo chủ này hắng biết là trong lần tỉ võ có người lén dùng nội lực bắt hắn thua trước tiểu tử này. Vì kiếm thuật của tiểu tử này chỉ là đẹp mắt chứ không có sức công phá thật sự. Nhưng lần trước khi giáo chủ tha mạng cho hắn mà không màng đến các vị hộ pháp làm hắn thật sự phục. Trước nay hắn đều phải tự mình dành giật lấy sự sống của bản thân, chưa từng ai muốn ban cho hắn một ân huệ, một cô nhi như hắn muốn trèo lên vị trí cao chỉ có thể tàn nhẫn, đê tiện cùng lãnh khốc. Nhưng tên tiểu tử xa lạ này lại thương tiếc cho tính mạng hắn, ruốc cuộc giáo chủ là người như thế nào?

(Tác giả: nếu mà biết sự thật Tuyết tỉ đem hắn ra làm kẻ chịu tội thay chắc Kiếm Sầu sẽ bóp chết tỉ mất.Tuyết: trời biết, đất biết, ta biết, nếu ngươi không nói thì ai biết *cười gian*).

“Ách, cái này…. vậy ngươi hay đến đây lắm sao chắc là có nhiều kinh nghiệm hả?”

“Ra vậy, để hôm nay thuộc hạ dẫn người đi mở rộng tầm mắt một phen” Quỷ Kiếm Sầu bừng bừng khí thế.”Giáo chủ đầu tiên chúng ta sẽ đến Tuý Xuân Lâu, kĩ viện lớn nhất trong thành, mà đêm nay lại là mười lăm hoa khôi của Tuý Xuân Lâu, Phi Yến cô nương sẽ ra trình diễn đó”

“Wao, thật vậy sao còn không đi mau”

——————-

“Ai nha, mấy vị công tử mời vào mời vào, ma ma đây sẽ an bài chỗ ngồi tốt nhất cho các vị a” Lý ma ma niềm nở dẫn đường cho nhóm người của Ngâm Tuyết sau khi luyến thoắng cất tấm ngân phiếu vào tay áo.Khi nàng vừa an vị ở một bàn gần sân khấu thì tiếng nhạc cụ dập dìu cũng bắt đầu vang lên.

Như chim hoàng yến, vũ cơ một thân y phục màu hoàng kim như cánh chim nhỏ bay bổng theo điệu vũ mê người. Lâm Phi Yến hoa khôi của Tuý Xuân lâu chỉ bán nghệ không bán thân, đôi chân nhỏ nhắn thân thể nhẹ nhàng, và đặc biệt là sóng mắt như lưu thuỷ càng thêm say lòng người cùng dung nhan diễm lệ. “Nếu ta mà là nam nhân sẽ lập tức chuộc nàng về nhà mà hảo hảo yêu nàng”, Ngâm Tuyết lẩm bẩm.

Từ trên đài cao, Phi Yến quay cuồng theo điệu vũ nhưng cũng không quên lướt nhìn đám nam nhân đang thất thần bên dưới.Đã bao nhiêu đêm nàng nhảy múa điên loạn để mong được một lần thấy lại hắn.Không phải hắn thích lui đến những chỗ này sao? không phải hắn không thể sống thiếu mĩ nữ sao?Nhưng đã ba năm ròng rã nàng chờ trong nơi ô nhục này chỉ mong được nhìn thấy hắn một lần, dù trong lòng hắn có nữ nhân khác cũng được chỉ cần hắn vui, tim nàng có bị xé thành ngàn mảnh cũng cam lòng.

Đêm nay lại không thấy, Phi Yến khẽ thở dài nhưng những bước nhảy cũng không loạn nhịp. Không gặp thì cũng đã không gặp rồi, mãi cũng sẽ thành thói quen, nên nàng đã hình thành một thói quen xem mặt mũi mấy tên nam nhân phía dưới mà đoán thân phận của bọn hắn đôi khi đoán trúng bán tin lại cho tổng đàn cũng có ít lợi lộc. Xem ra đêm nay đúng là quần anh tụ hội, gần sát sân khấu một bàn ba người tuấn dật phi thường. Chính giữa vị lam y công tử thật không bình thường, giáng người có đôi chút mềm yếu của nhi nữ(Tuyết: thì ta chính là mĩ nữ đây) nhưng thần thái lại uy nghi bức người chỉ có kẻ ở ngôi cao trí thượng mới có, tuyệt không thể là nữ cải nam trang(Tác giả: èo =))). Tuy chiết phiến vô tình che khuất nửa mặt dưới, nhưng ánh mắt như phong như hoa ấy nếu là nữ nhi chắc tất cả nam nhân đều sẵn sàng xin chết.

Phía cao trên lầu gương mặt quen thuộc si mê của Nam Cung Quỳ, đại thiếu gia của Nam Cung thế gia một trong tứ đại võ lâm thế gia. Bất ngờ hơn nữa, trong góc khuất là đệ nhất mĩ nam minh chủ võ lâm Hàn Long được giang hồ mệnh danh là Thần Long chỉ thấy đầu không thấy đuôi, hành tung bất định, cộng với võ nghệ trác tuyệt, tinh thông nhiều loại võ công. Không lẽ mị lực của Phi Yến ta đã tăng lên sao? cùng lúc có thể thu hút sự chút ý của chừng ấy kì nhân, chỉ riêng hắn vẫn bặt vô âm tín.

Vũ khúc kết thúc, Phi Yến nghiêng mình cúi chào uyển chuyển bước xuống đến trước mặt Ngâm Tuyết”Vị này công tử lần đầu gặp mặt, Phi Yến xin kính người một chén” duyên dáng, e lệ Phi Yến nâng chén làm ba tên man tử, không chính xác là hai nữ một nam há hốc miệng.

“Ách, Phi Yến cô nương khách khí rồi” Ngâm Tuyết có phần luống cuống đáp lễ, phía sau là ánh mắt không phục của Nhược Nhi và Quỷ Kiếm Sầu ‘Tiểu thư[giáo chủ'> tuy đã dịch dung sao còn được hoan nghênh vậy? ta không phục’.

“Phi Yến tên tiểu tử này đáng gì để nàng quan tâm , hay qua đây cùng ta uống một chút” chén rượu chưa đến tay đã bị một tên vô lại không biết từ đâu rơi xuống nhảy ra uống thật sự làm giáo chủ nhà chúng ta phát hoả. Dương ánh mắt giết người về phía nam nhân đáng chết kia, Ngâm Tuyết càng muốn chém hắn thành ngàn mảnh. Nam nhân gì mà ăn bận loè loẹt áo tím bằng lụa mỏng ôm sát thân thể làm người ta thấy buồn nôn.Mặt mũi cho là có vài phần mĩ, nhưng cũng bị ánh mắt hái hoa tặc làm mất hết thần thái, đúng thật không hiểu sao trên đời lại có thứ người như vậy không bằng một góc của Cổ Ngự Long. …Ách sao ta lại n


Polaroid