Ta Là Đông Phương Bất Bại

Ta Là Đông Phương Bất Bại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321275

Bình chọn: 8.5.00/10/127 lượt.

đeo trên người.

“Vậy thiếu gia ngươi ngồi đây nghỉ một chút, Kiếm Sầu ngươi theo ta kiếm chút nước cho thiếu gia”.

“Ân, các ngươi đi đi” ngán ngẩm nhìn bọn họ rời đi Ngâm Tuyết bắt đầu tháo giầy xem xét những nốt sưng đỏ do đi bộ nhiều bây giờ đang muốn phồng nước rất đau a.

“Tuyết Nhi, để ta xem”

“A” Ngâm Tuyết giật mình ngẩng lên bóng người đã đến trước mặt, phủ xuống một tầng mát mẻ. Cổ Ngự Long không nói gì thêm ngồi xuống giúp nàng cởi giầy. Trong mắt hắn thoáng hiện vẻ đau lòng, ngón tay thon dài run rẩy lướt qua từng vết sưng đỏ. Hắn lấy từ trong tay áo ra một bình sứ nhỏ, đổ một ít thứ chất lỏng màu ngà lóng lánh ra tay rồi cẩn cẩn dực dực thoa lên chân Ngâm Tuyết. Thứ thuốc nước này thật thần kỳ, Cổ Ngự Long thoa đến đâu lập tức những vết sưng trở nên mát lạnh hết đau hẳn, nhưng bàn chân càng dễ chịu thì lồng ngực nàng càng khó chịu. Tim nàng đập càng lúc càng nhanh khiến cho máu lưu thông vô cùng tốt làm mặt nàng đỏ ửng. Người ta nói khi bị người khác phái nắm tay sẽ có cảm giác rất tốt, nhưng không ai nói đến trường hợp bị người khác phái nắm chân cảm giác như thế nào. Ấm áp, nhột nhạt, và hưng phấn quả thật bàn chân cũng là nơi rất nhạy cảm a.

“Ngươi đang yên đang lành lại muốn đến Nhật Tinh thành làm gì, yên ổn ở Thiên Tuyệt Nhai không phải tốt sao?” Cổ Ngự Long có chút không đành lòng buông chân nàng xuống.

“Ta muốn đến xem xem một chút”

“Xem gì?”

“Kĩ viện”

“Ngươi đến đó làm gì, nữ nhân không nên đến chỗ như vậy, nghe ta về đi.”

“Nam nhân đến được sao ta đến không được?” Ngâm Tuyết gắt gỏng hỏi lại.

“Thật là hết cách với nàng” Cổ Ngự Long thở dài.”Nhưng khi đến đó rồi có chuyện gì cũng đừng nên quá phận, biết không”

“Ai cần ngươi lo” không hiểu sao nàng lại cảm thất bực bội khi hắn khuyên giải nàng, làm như hắn có nhiều kinh nghiệm ở kĩ viện lắm vậy (Tác giả: kakaka Tuyết ngươi đang mua dấm để trộn rau hả?Tuyết: im đi không ta giết bây giờ.Tác giả:*bỏ trốn*).

“Được ta không lo nữa, hừ” khó chịu đè nén trong lòng nãy giờ bị một câu nói của nàng làm bộc phát. Hắn làm sao vậy chứ nàng đâu cần hắn quan tâm, hắn quản nàng làm gì. Nàng muốn đến thì cứ để cho nàng đi, có chuyện gì thì mặc nàng tự lo lấy.(Tác giả: Long ca huynh có đủ tự tin để Tuyết đến kĩ viện muốn ra sao thì ra không, muội đây sẵn sàng giúp*cười gian*Long:*lườm*).

Cổ Ngự Long đứng dậy, khuôn mặt nhìn rất ư là khủng bố khiến Ngâm Tuyết mặc dù đang tức giận vẫn cảm thấy có chút chột dạ nên vô thức thu mình nép vào gốc cây. Nhìn thấy hành động của nàng, hắn khí nóng càng bốc lên đầu, hung hăng rút ra một chiếc tiêu màu bạc nhỏ bằng hai đầu ngón tay đưa lên miệng thổi. Thật lạ nhìn động tác có vẻ đang thổi nhưng sao lại chẳng nghe thấy tiếng, không phải hắn đang thổi tiêu gọi khuyển(chó) chứ? Không lâu sau thắc mắc của Ngâm Tuyết đã được giải đáp, một bóng trắng từ từ xuất hiện bạch lang lông trắng bồng bềnh như mây , mồm ngoạm dây thừng nối với một con la màu xám phục phịch theo sau.

“Giỏi lắm Bạch Nhi” Cổ Ngự Long đưa tay vuốt ve đỉnh đầu bạch lang sau đó tiện tay cầm lấy sợi dây thừng kéo con la đến trước mặt Ngâm Tuyết.”Đoạn đường còn lại dùng nó”.

“Ân, hoá ra con sói này là của ngươi ta có thể chạm vào nó không?” Không thèm liếc mắt đến con la xấu xí, nàng hướng ánh mắt long lanh cầu khẩn có độ sát thương cao về phía hắn.

“Được” hắn bất lực nói.”Wao thật thoải mái a” Ngâm Tuyết đan mười đầu ngón tay vào lớp lồng mềm, thích thú ôm chầm lấy thân thể con sói trắng.

“Ta không cưỡi con la xấu xí đó đâu mất hình tượng lắm, cho ta mượn Bạch Nhi đi được không?”. Lúc này Cổ Ngự Long đúng là dở khóc dở cười, nàng đúng là được voi đòi tiên hắn muốn túm cổ nàng đá văng đi cho rồi, nhưng lại không nỡ đúng là hết cách.

“Ngươi không cần mang vẻ mặt đáng sợ như vậy có được không. Ta sợ rồi, ta cưỡi la được chưa” nhìn thấy vẻ mặt tím tái tức giận thành bảy sắc cầu vồng của hắn nàng biết là không nên chọc hắn nữa, dù sao ngồi la sẽ không sóc nảy như cưỡi ngựa, tuy có mất hình tượng một chút nhưng quả thật nàng không đi bộ nổi nữa. Đúng là tên quỷ hẹp hòi, nếu mà được cưỡi bạch nhi thì tốt biết mấy.”Hừ” buông một tiếng bất mãn Cổ Ngự Long dẫn theo Bạch Nhi biết mất vào rừng cây.

“Thiều gia chúng ta đã về”

“ Tiếp tục lên đường”

“Giáo chủ con la đâu ra vậy”

“Ta lượm, được chưa” Ngâm Tuyết quát lớn quất vào mông con la một cái, đủng đỉnh tiến bước tạo nên một cảnh tượng rất chi là ‘hữu tình’.

——————-

Màn đêm tịch mịch buông xuống, đánh thức những ngọn đèn lồng đỏ của khu phố hoa bên trong Nhật Tinh Thành. Ban đêm mới là lúc bắt đầu ngày làm việc, đèn lồng đỏ lập loè thắp sáng những dãy lầu cao ngất chất chứa bao nhiêu bảo bối kiều diễm bênh trong.Bên dưới đường phố tấp nập gấm hoa qua lại cùng oanh oanh yến yến tiếng mời chào. Đúng là danh bất hư truyền không thua gì khu đèn đỏ a(khu đèn đỏ=khu phố ăn chơi) Ngâm Tuyết trầm trồ ngó đông ngó tây.

“Thiếu gia chú ý điểm” Nhược Nhi đã cải nam trang từ phía sau giựt tay áo chủ nhân nhắc nhở.

“Ôi chao đã đến đây ai cũng như ai việc gì phải chú ý” Ngâm Tuyết mở ra chiết phiến phe phả


Old school Swatch Watches