
nhất định phải đi qua các phòng học lớp khác
Bởi vậy, mỗi khi tự học ban đêm, là có thể thấy một
cái bóng màu trắng từ cửa phòng học nào đó lướt qua, hù người ta sợ đến muốn đi
tiểu.
Tôi thành thật thẳng thắn, có vài lần, tôi lơ đễnh
ngẩng đầu, đều bị hù tới mức rơi vãi ra một hai giọt
Nhớ lại sự việc trước kia, vẫn thật là hoài niệm nha
Ngay tại giây phút tôi không chút đề phòng này lại
nghe thấy một cái tên
“Ôn Phủ Mịch?”
Mặc dù đã tập luyện thật lâu, mặc dù mấy ngày qua
trong đầu tôi đều là cái tên này, mặc dù vô số lần cảnh cáo chính mình phải
trấn tĩnh
Nhưng khi giây phút này thật sự đến, tay chân tôi vẫn
luống cuống
Trong nháy mắt, tất cả kỷ niệm xưa đều hiện về trong
suy nghĩ của tôi
Giống như một bộ phim, chiếu tốc độ rất nhanh lướt qua
trước mắt tôi
Lần đầu tiên gặp mặt, gương mặt Ôn Phủ Mịch dưới ánh
mặt trời thật tươi sáng, không hề nhiễm một hạt bụi nhỏ
Khi nghe tôi nói phải thông cúc hoa của thầy vật lý,
Ôn Phủ Mịch cười giống như hạt sương tràn ra dưới ánh mặt trời
Ngồi giữa ghế lô của KTV, trên mặt Ôn Phủ Mịch là một
nụ cười thản nhiên, nói hắn không thể chịu thiệt thòi, sau đó hôn tôi
Ôn Phủ Mịch mà mỗi buổi sáng đều ngồi xe đến nhà tôi,
trong tay cầm bữa sáng nóng hổi, im lặng đứng ở dưới lầu chờ tôi chuẩn bị tốt
rồi mới xuống gặp.
Ôn Phủ Mịch, trong mùa hè năm đó, thân thể trần trụi
che phủ một tầng mồ hôi, ở dưới ánh sáng phản xạ màu vàng kim của ánh mặt trời dùng
da thịt nóng hổi dán chặt vào tôi.
Ôn Phủ Mịch, lôi kéo tôi nói, Thực Sắc, chúng ta làm
hòa đi
Một Ôn Phủ Mịch dùng đôi tay run rẩy ôm lấy tôi, nói,
Thực Sắc, ngươi đừng như vậy, ta sai lầm rồi, ta không nên đá ngươi
Ôn Phủ Mịch nói, Thực Sắc, ta chờ ngươi, ta sẽ luôn
chờ ngươi
Ôn Phủ Mịch nói, tốt, Thực Sắc, ngươi ở chỗ này chờ
ta, ta sẽ quay lại liền
Ôn Phủ Mịch cầm tay tôi nói, Thực Sắc, chúng ta bắt
đầu lại đi
Hai mắt Ôn Phủ Mịch tĩnh mịch thê lương, nói, Thực
Sắc, ta rất yêu ngươi
Ánh mắt Ôn Phủ Mịch tích tụ thê lương, cô đơn, nói,
Thực Sắc, không có ta, ngươi có phải sẽ hạnh phúc hơn không
Ký ức lúc đó giống như thủy triều mãnh liệt trào dâng
về phía tôi, chôn vùi tôi
Thật ra, chỉ là trong nháy mắt
Sau đó, cỗ thủy triều ký ức đó liền rút lui
Nhưng mà trong nhiều thời điểm, chỉ trong chốc lát
cũng có thể thay đổi tất cả
Khi tôi khôi phục lại tinh thần, tôi phát hiện, cửa ải
này, tôi thảm bại rồi
Bởi vì tôi thất thố
Hoặc là tay của tôi run rẩy, hoặc là sắc mặt tôi tái
nhợt, hoặc là ánh mắt tôi đờ đẫn
Tóm lại, tôi thất thố
Mà
Thịnh Du Kiệt lại hoàn toàn nắm bắt được trọn vẹn rõ ràng sự thất thố của tôi ở
trong mắt.
Con
ngươi của hắn, đôi con ngươi đã tùng khi thì trêu ghẹo khi thì lẳng lơ, giờ
phút này lại mang một ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngoài ra còn có một
chút ảm đạm
Trái
tim của tôi, trống rỗng rồi, có gió thổi vù vù hướng vào trong thổi không
ngừng, lạnh lẽo.
Đến bây giờ, tôi vẫn có thể nhớ lại thật rõ ràng, khi
đó, trong mắt của tôi chỉ có Thịnh Du Kiệt
Chỉ có hắn, không có Ôn Phủ Mịch
Thật sự không có
Mà mỉa mai ở chỗ tiếng gọi Ôn Phủ Mịch kia hoàn toàn
không giống như trong tưởng tượng của tôi
Đúng vậy, hoàn toàn không giống
Tôi tưởng rằng Ôn Phủ Mịch đến đây, cho nên có người
gọi tên của hắn
Nhưng mà, Ôn Phủ Mịch không có đến
Là một người nọ, một thằng quỷ xúi quẩy, nhìn lầm
Thịnh Du Kiệt thành Ôn Phủ Mịch
Sau đó, khi hắn đến chào hỏi, hắn hình như là có xin
lỗi, cũng có thể là không, thật xin lỗi, tôi thật sự không nhớ rõ
Điều duy nhất tôi nhớ rõ chính là lòng tôi có cảm giác
thật lạnh lẽo
Tôi vội đưa tay nắm tay Thịnh Du Kiệt
Nhưng mà tay hắn lạnh ngắt
Tôi nghĩ, lần này tôi sẽ bị chết khá thảm thiết
Tôi vẫn lôi kéo tay Thịnh Du Kiệt, giới thiệu thân
phận hắn với người khác
“Đây là chồng sắp cưới của tôi, Thịnh Du Kiệt”
Tôi đã nói như vậy
Tôi cảm thấy tôi làm như vậy giống như là mất bò mới
lo làm chuồng, nhưng tôi vẫn muốn xoay chuyển tình hình
Tôi không muốn từ bỏ
Tôi muốn Thịnh Du Kiệt an tâm, tôi muốn cho hắn biết
tầm quan trọng của hắn ở trong lòng tôi, tôi muốn cho hắn biết tôi không thể
không có hắn
Trong đầu tôi suy nghĩ rất nhiều phương pháp chứng
minh
Tôi cùng hắn kết hôn, tôi sống cùng hắn
Hắn muốn như thế nào, tôi đều sẽ đồng ý với hắn
Đúng vậy, bất kể Thịnh Du Kiệt muốn như thế nào, tôi
đều sẽ đồng ý với hắn
Tôi dẫn Thịnh Du Kiệt đi khắp các lớp học, kể lại cho
hắn nghe những chuyện vui trước kia trong trường học
Nhưng mà vẻ mặt Thịnh Du Kiệt, rất thản nhiên.
Cho dù khóe miệng cười, cũng là rất thờ ơ
Tôi lôi kéo hắn đến bên cửa sổ, chỉ xuống phía dưới
nói với hắn “Trước kia chúng ta rất thích ném đồ vật này nọ xuống dưới, nào là
sách, văn phòng phẩm, toàn bộ đều ném xuống. Ta nhớ rõ trước kia, sách vật lý
của ta hình như bị Đồng Diêu ném … Không đúng, hình như là ta ném sách vật lý
của hắn… Hình như cũng không đúng….”
Tôi đang suy nghĩ, Thịnh Du Kiệt nói “Ta tưởng rằng
ngươi nhớ rất rõ mọi việc của trước kia”
Giọng nói thật bình tĩnh, giống như là ánh mặt trời lẻ
loi chiếu xu