
ống mặt đất
Trong lời nói của hắn có ý tứ
Nhưng tôi không muốn nghĩ sâu xa, hoặc có thể nói, tôi
làm bộ nghe không hiểu
Tôi lộ ra nụ cười phớt lờ
“Mọi vật vẫn không thay đổi đúng không?” Thịnh Du Kiệt
hỏi
“Đúng vậy, dường như là không có gì thay đổi, ngay cả
bàn học cũng là cái trước kia” Tôi nói
“Vậy cái kia là bàn của ngươi phải không?” Thịnh Du
Kiệt hỏi
Tôi nhìn trái phải một chút, mắt sáng ngời, chớp mắt
tìm được cái bàn của mình
Rất dễ nhận ra, vì để tiện cho việc cất đồ, tôi dán
một cái móc mặt mèo ở chân bàn
Vì thế, tôi đi qua ngồi xuống
Cảm giác chiều cao vẫn giống như trước kia, xem ra sau
đại học tôi đã ngừng cao lên, thật uổng phí nhiều tiền mua thức ăn
Sau nhiều năm, nay ôn lại cảm giác làm học trò, tôi
rất hưng phấn, ngồi ở trên ghế, hai chân còn liên tục nhịp trên mặt đất
Đang vui vẻ nhịp chân, tôi bỗng nhiên cảm thấy có gì
đó không bình thường
Mắt Thịnh hồ ly vẫn nhìn mặt bàn của tôi
Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của hắn
Tôi thấy một hàng chữ
Nói chính xác là một câu mật mã chứa đựng một câu nói
HTSLOVEOPM
Cũng chính là: Hàn Thực Sắc yêu Ôn Phủ Mịch
Rất bình thường, cơ bản mỗi học trò đều viết chữ ở
trên bàn của mình
Nhìn mặt bàn phía sau, chủ nhân cũng viết rất nhiều
chữ: việc hôm nay thì hôm nay làm, Trần Thanh thiếu ta ba đồng, Lí Kì Kì là đầu
heo
Câu nói tôi viết, vết tích đã phai mờ, không rõ ràng,
nhưng đúng là nó tồn tại
Thật ra, trên bàn học Ôn Phủ Mịch cũng khắc như thế
OPMLOVEHTS
Ôn Phủ Mịch yêu Hàn Thực Sắc
Là tôi bắt buộc hắn viết
Tôi nói: “Chúng ta phải luôn luôn nhắc nhở chính mình,
triệu lần không được đứng núi này trông núi nọ”
Nhớ rõ lúc ấy, Ôn Phủ Mịch vừa cười bất đắc dĩ vừa
dùng bút bi mạnh tay mà khắc.
Đều là việc đã qua
Nhưng mà Thịnh Du Kiệt lại không cho là như vậy
Trái tim của tôi hoàn toàn chết lặng
Ngày đó, mãi đến khi cuộc họp lớp kết thúc, Ôn Phủ
Mịch cũng không có xuất hiện
Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra
Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ tới tình huống
như vậy
Không thể nhìn ra biểu tình gì trên mặt Thịnh Du Kiệt,
tôi không biết trong lòng hắn suy nghĩ gì, hoặc có thể nói, tôi không dám biết
Sau khi từ trường học về, tôi cùng hắn lên xe, cùng
hắn đi về nhà
Tôi cố gắng tìm rất nhiều đề tài để nói, nhưng mà
Thịnh Du Kiệt cũng không nhiệt tình đáp lại
Thậm chí khi tôi cố gắng dựa vào bờ vai của hắn, hắn
cũng chỉ đẩy tôi ra, thản nhiên nói “Đừng quậy, ta đang lái xe”
Sau nhiều lần mất mặt, tôi cũng chỉ có thể lui về ngồi
yên ở vị trí ghế phụ, nhìn cảnh bên ngoài cửa xe lướt qua vùn vụt, trong đầu
tôi thật hỗn loạn
Tôi suy nghĩ rốt cuộc là lỗi của ai?
Chính là của tôi, tôi không nên hiện ra vẻ thất thố
khi nghe tên Ôn Phủ Mịch, làm cho Thịnh Du Kiệt thất vọng
Cũng là của Thịnh Du Kiệt, hắn không nên thúc ép tôi,
dồn ép tôi đến cực hạn
Suốt trên đường đi, bên trong xe thật yên lặng
Hình như thật lâu sau đó, cuối cùng cũng về đến nhà
Thịnh Du Kiệt sau khi tắt máy xe, liền tháo dây an
toàn của mình
Đúng lúc này, tôi bỗng nhiên bổ nhào qua, vòng tay qua
cổ hắn, hôn hắn
Thịnh Du Kiệt không đáp lại, hắn gỡ tay của tôi xuống,
xoay đầu qua, thản nhiên nói: “Đừng nghịch, xuống xe đi”
Tôi không có nghe lời của hắn, mà tiếp tục bổ nhào
đến, tiếp tục cường hôn hắn
“Hàn Thực Sắc, đừng nghịch ngợm”. Thịnh Du Kiệt nói
như vậy, hai tay dùng sức, muốn kéo tôi xuống
Tôi vẫn ôm chặt cổ hắn, thậm chí còn xoay người ngồi
lên người hắn, hôn hắn điên cuồng
Tôi không biết vì cái gì tôi lại làm như vậy, nhưng
tôi chỉ muốn xác định hắn đang tồn tại
Thịnh Du Kiệt một mực trốn tránh, còn tôi thì vẫn tấn
công
Tình trạng như hiện tại cùng với thời điểm lúc chúng
tôi vừa mới quen nhau hoàn toàn trái ngược
Đột nhiên, Thịnh Du Kiệt dường như là tức giận, một
tay hắn nắm lấy tôi đẩy qua một bên
Thậm chí có thể nói là tôi bị ném qua một bên
Cánh tay của tôi đánh mạnh vào ghế phụ lái.
Không đau, nhưng mà lục phủ ngũ tạng trong nhất thời
đảo lộn
Dường như không thể xoay chuyển lại nữa rồi
Tôi rũ mắt xuống, hỏi “Thịnh Du Kiệt, ngươi làm vậy có
ý gì?”
Sau khi nói, tôi mới phát hiện giọng nói của mình lạnh
lẽo như vậy
Lòng của tôi cũng lạnh lẽo giống như vậy
“Xin lỗi” Hắn nói với tôi, sau đó mở cửa xe, nói
“Xuống xe đi”
Tôi không nhúc nhích, tôi vẫn còn rũ mắt xuống, tôi
hỏi “Ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào?”
Thịnh Du Kiệt im lặng
Tôi thở dài một tiếng, nói: “Thịnh Du Kiệt, chúng ta
kết hôn đi… Ta muốn cùng ngươi kết hôn, sau khi kết hôn chúng ta liền sinh em
bé”
Thịnh Du Kiệt vẫn im lặng
Lòng của tôi, cứ luôn chìm xuống, không biết điểm đáy
là ở đâu.
Cuối cùng, hắn mở miệng: “Ngươi đã nhìn rõ lòng mình
chưa?”
“Ý của ngươi là, người ta yêu là Ôn Phủ Mịch chứ không
phải ngươi, đúng không?” Tôi cố gắng nói thật bình tĩnh nhưng rất khó khăn,
thật sự rất khó: “Ngươi cho rằng, ta chỉ xem ngươi là vật thay thế của Ôn Phủ
Mịch, phải không?”
“Không, ngươi không phải người như vậy” Thịnh Du Kiệt
phủ nhận
“Vậy ngươi có ý gì?” Tôi hỏi
“Ta biết, ngươi quan tâm ta” Thịnh Du Kiệt nhìn phía
t