
iệt nhìn thấy nỗi đau của tôi, nhìn thấy
nước mắt của tôi, cho nên, hắn quyết định vứt bỏ nguyên tắc của chính mình, vứt
bỏ niềm vui của chính mình.
Hắn bằng lòng chấp nhận một Hàn Thực Sắc trong lòng
vẫn còn lưu lại Ôn Phủ Mịch như tôi.
Tôi bắt đầu nhớ lại cặn kẽ, nếu lúc ấy, Ôn Phủ Mịch
cũng giống như tôi, tranh thủ, vãn hồi, sự tình có thể có gì khác hay không.
Nếu hắn cũng giống như tôi, uống say rồi, chạy đến
dưới lầu nhà tôi, gào thét, làm ra một dáng vẻ quan tâm tôi.
Nếu hắn cứ đến cầu xin sự tha thứ của tôi, cứ luôn nói
với tôi, nói hắn đã quên An Hinh rồi.
Nếu hắn làm tất cả như thế, tôi có thể tha thứ cho hắn
không?
Đúng vậy, e rằng tôi sẽ.
Tôi nghĩ, tôi là sẽ tha thứ cho hắn, chúng tôi có lẽ
sẽ một lần nữa ở bên nhau.
Nhưng mà, tôi sẽ không vui vẻ.
Giống như Thịnh Du Kiệt, tôi sẽ giả vờ tươi cười,
nhưng mà tôi sẽ không thực sự vui vẻ.
Tôi sẽ ngờ vực suốt ngày.
Lúc Ôn Phủ Mịch ngẩn người, tôi sẽ cho rằng hắn nhớ
tới An Hinh, liền khóc rưng rức.
Lúc Ôn Phủ Mịch vuốt ve mái tóc tôi, tôi sẽ cho rằng hắn
là vuốt ve tóc An Hinh, liền thẫn thờ.
Lúc Ôn Phủ Mịch gặp mặt những người có liên quan đến
An Hinh, tôi sẽ lo sợ bọn họ nhắc đến cô ta, liền kinh hãi.
Tôi sẽ đau khổ, sa vào đau khổ vô biên vô hạn, không
thể cho ai biết.
Đúng vậy, nếu khi đó tôi tiếp tục ở bên Ôn Phủ Mịch,
đây là kết quả của chúng tôi.
Luân hồi, đích thực là luân hồi.
Cho nên, lúc ấy Ôn Phủ Mịch mới có thể nói: Thực Sắc,
không có ta, có phải ngươi sẽ vui vẻ hơn nhiều.
Kia cũng không phải là viện cớ muốn rời khỏi tôi.
Chúng tôi, dù sao cũng là từng yêu nhau sâu sắc.
Ôn Phủ Mịch hiểu rõ tôi.
Hắn biết nếu bản thân cố gắng, nhất định tôi sẽ tha
thứ cho hắn, tôi sẽ một lần nữa ở bên hắn.
Bởi vì khi đó, tôi yêu hắn sâu đậm như vậy.
Thế nhưng, đồng thời hắn cũng biết, sau khi tái hợp,
thì đi cùng với tôi sẽ là oán giận ẩn giấu, ngờ vực không ngừng, thương tâm
vĩnh viễn.
Hắn không muốn để cho tôi đối mặt với tất cả những thứ
này, cho nên, hắn đã ra đi.
Mà bây giờ tôi, lại đem đến cho Thịnh Du Kiệt.
Tôi không nên, thật sự, tôi không nên.
Ngoài cửa sổ, một chiếc xe chạy qua, bóng đèn màu
trắng, đung đưa trên trần nhà, kéo dài, không tiếng động.
Đêm đó, tôi từ từ nhắm mắt, đếm từng giây chầm chậm
trôi qua, nhưng chẳng có một chút nào buồn ngủ.
Bởi vì, tôi đã quyết định một việc.
Tôi phải rời khỏi Thịnh Du Kiệt.
Tựa như lúc đầu Ôn Phủ Mịch đã nói.
Rời khỏi tôi, hắn sẽ vui vẻ hơn nhiều.
Lúc bắt đầu, là đau đớn, tất nhiên là vậy.
Thế nhưng không sao cả, nhổ ra được cái gai như tôi,
hắn sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Một ngày nào đó, hắn sẽ gặp được đúng người.
Mà tôi, thì sẽ trở thành quá khứ, trở thành hồi ức.
Ngày hôm sau, tôi thừa lúc Thịnh Du Kiệt đi làm, thu
dọn đồ đạc, với tốc độ thật nhanh.
Sau đó, tôi ra đi, đi đến Vân Nam.
Trước khi lên máy bay, tôi gọi điện thoại cho Thịnh Du
Kiệt.
Tôi nói: "Thịnh Du Kiệt, chúng ta chia tay
đi."
Đầu điện thoại kia, là sự trầm mặc như chết.
Tôi nói: "Thịnh Du Kiệt, không có ta, ngươi sẽ
vui vẻ hơn nhiều."
Chợt phát hiện ra, những lời này, thật đúng là con mẹ
nó dùng tốt.
"Ngươi ở đâu?" Thịnh Du Kiệt ở bên kia cuối
cùng mở miệng.
Đương nhiên tôi không nói với hắn, tôi chỉ nói:
"Thịnh Du Kiệt, ngươi không có thua, ta cũng không có thua, cái chúng ta
thua, chính là đoạn tình cảm này… Thịnh Du Kiệt, thực xin lỗi, ta không đạt
được yêu cầu của ngươi, thật sự, ta không muốn nhìn ngươi tiếp tục không vui
thêm nữa, như vậy, ta ở bên cạnh ngươi, cũng là không vui vẻ… Thịnh Du Kiệt,
trong một đoạn tình cảm, nếu cả hai người đều không vui vẻ, thế thì, đã đến lúc
bọn họ xa nhau rồi."
Giọng nói của Thịnh Du Kiệt trầm thấp, hắn nói:
"Hàn Thực Sắc, ngươi trở về đi, chúng ta bắt đầu lại lần nữa."
Tôi im lặng hồi lâu.
Trong ống nói, chỉ nghe thấy tiếng hít thở, không biết
là của hắn, hay là của tôi.
Cuối cùng, tôi chỉ hỏi một câu: "Ngươi có thể
thoải mái không?"
Thịnh Du Kiệt lặng im.
Tôi nở nụ cười.
Đúng vậy, tôi nhìn bóng mình trong kính, khóe miệng
của nàng, là nhếch lên.
Tôi nghe thấy giọng nói của mình: "Thịnh Du Kiệt,
kiếp sau, ta muốn vào lúc ban đầu, gặp được ngươi."
Tiếp đó, tôi cúp điện thoại.
Tôi liền như thế trốn đi Vân Nam. Cái làm tôi bật cười
chính là, nơi tôi trọ, vẫn là căn phòng năm năm trước.
Tôi nhớ rõ, lúc ấy bản thân từng ở trong căn phòng này
đổ rất nhiều nước mắt, thậm chí thấm ướt cả cái sàn nhà.
Vậy mà nhiều năm sau, tôi lại vì một mối tình khác mà
lần nữa trốn vào nơi này.
Tôi tắt điện thoại, hoàn toàn mất liên lạc với bên
ngoài.
Không xem không nghe không nghĩ, một lần nữa trốn vào
trong mai rùa của mình.
Lệ Giang quả thật là vùng đất tốt, có thứ trong lành
lắng đọng bụi trần.
Sáng sớm mỗi ngày, tôi đều sẽ lững thững mà đi trên
con đường lát đá, hồi tưởng lại hai đoạn tình cảm đã mất đi của mình.
Con đường lát đá, trải qua quá nhiều năm tháng, trên
mặt tất cả đều là vết tích loang lổ.
Tình cảm của tôi, so với nó mà nói, nhẹ tựa lông hồng.
Thế nhưng, đối với tôi, chúng lại quan trọng như sinh