
thể được duyên phận đến, nếu
để nó tan như vậy, lần tiếp theo, không biết phải chờ tới mấy đời sau."
Nghe vậy, lòng tôi, không nguyên do mà chấn động.
Bà chủ dường như là nhìn thấy sự khác thường của tôi,
hoặc giả, là không nhìn thấy, tôi không rõ lắm.
Tôi chỉ nhớ rõ một câu cuối cùng.
Kế đến, không biết phải chờ tới mấy đời sau.
Đúng vậy, tôi đã chờ lâu như vậy, rốt cuộc đợi được
Thịnh Du Kiệt, lần này nếu bỏ qua, tái tục tiền duyên, không biết sẽ phải chờ
đợi bao nhiêu lâu.
Ở giữa ngàn ngàn vạn vạn người, chúng tôi gặp nhau,
yêu nhau, đây chính là duyên, là duyên mà thiên lôi có đánh cũng không thay đổi
được.
Đúng rồi, tôi không thể bỏ qua.
Tôi sẽ làm cho Thịnh Du Kiệt lần nữa vui vẻ lên, lần
nữa tạo nên hạnh phúc của chúng tôi.
Tôi sẽ nói với hắn, tôi yêu hắn, chỉ yêu một mình hắn.
Tôi lập tức thu dọn hành lý, đi đến sân bay,
"vèo" một tiếng bay về.
Tôi như là ăn nhân sâm ngàn năm, từng tế bào trong
người đều tràn ngập nôn nóng, hận không thể biến thành siêu nhân, trực tiếp đẩy
máy bay bay tới.
Máy bay hạ cánh, tôi đang chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng
khi nhìn thấy một bóng dáng, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Tôi nhìn thấy Thịnh Du Kiệt.
Đúng vậy, hắn đang mua vé máy bay.
Tôi bước lên, đứng ở phía sau hắn.
Hô hấp của tôi dồn dập.
Trán của tôi thấm đẫm mồ hôi.
Tay của tôi đang nhè nhẹ run lên.
Bỗng nhiên Thịnh Du Kiệt quay đầu lại, nhìn thấy tôi,
trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc.
"Ngươi, thật sự phải rời khỏi đây sao?" Hơn
nửa ngày, tôi mới hỏi được một câu như thế.
Ánh mắt Thịnh Du Kiệt rất khó nói, hắn nói: "Đúng
vậy."
Tôi mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng mà yết hầu lại
nghẹn lời.
Thịnh Du Kiệt nhìn tôi, đáy mắt hiện lên một tia lấp
lánh, quá nhanh, tôi không thể nắm bắt.
Tôi khó khăn mà nuốt nước bọt, lần nữa nói:
"Ngươi phải ra đi?"
"Đúng vậy." Hắn cũng lần nữa trả lời như
vậy.
Gió nhẹ mơn man, tóc rối trên trán Thịnh Du Kiệt che
đi đôi mắt hắn: "Là ngươi nói, chúng ta đã chia tay rồi."
Tôi cắn môi dưới, đột nhiên trong lồng ngực dâng lên
một thứ cảm xúc mãnh liệt.
Tôi gọi không ra tên của cái thứ cảm xúc này, nhưng mà
nó lại xông lên lồng ngực tôi, đem lời tích tụ chôn giấu trong lòng một mạch mà
trút ra: "Đúng vậy, là ta nói, là ta làm cho chúng ta chia tay! Bởi vì ta
sợ hãi, ta sợ hãi ngươi ấm ức mà ở bên ta, ta sợ hãi ngươi không vui vẻ! Con mẹ
nó, ta là muốn làm một thánh nữ, ta muốn hy sinh bản thân thành toàn cho niềm
vui của ngươi! Cho nên ta phải chia tay với ngươi!"
Tôi lớn tiếng mà gào thét, rất nhanh liền đưa tới cái
nhìn của mọi người.
Nhưng mà tôi không quan tâm, trong giờ khắc này, cái
gì tôi cũng không quan tâm.
Tôi là lợn, thật sự là lợn.
Tôi dựa vào cái gì mà quyết định Thịnh Du Kiệt vui vẻ
hay không.
Chẳng lẽ nữ nhân kế tiếp của hắn, thì nhất định sẽ tốt
hơn tôi?
Nếu như, đó là một nữ nhân thích hồng hạnh vượt tường
thì sao? Nói không chừng nàng sẽ có mang đứa nhỏ của người khác giá họa cho Thịnh
Du Kiệt!
Nếu như, đó là một nữ nhân thích đánh bạc thì sao? Nói
không chừng nàng sẽ thua sạch toàn bộ gia sản của Thịnh Du Kiệt!
Nếu như, đó là một nữ nhân chỉ thích nữ nhân thì sao?
Nói không chừng nàng sẽ giẫm đạp tự tôn của Thịnh Du Kiệt đến một chút cũng
không còn!
Đúng vậy, tôi dựa vào cái gì mà kết luận sau khi Thịnh
Du Kiệt ra đi sẽ được tốt hơn?
Tôi không phải hắn, cũng không phải ông trời, tôi dựa
vào cái gì mà tự cho mình đúng như vậy?!
Tôi cho rằng bản thân là yêu hắn, nên liền muốn thành
toàn cho niềm vui của hắn.
Nhưng mà, tình yêu vốn chính là thứ ích kỷ.
Tôi yêu hắn, tôi không muốn buông tay.
Nhìn vé máy bay trên tay Thịnh Du Kiệt, đầu óc của tôi
choáng váng.
Bây giờ, hắn muốn ra đi, ra đi vĩnh viễn.
Đúng vậy, hắn sẽ đi một nơi khác, gặp một người nữ
nhân khác.
Một người nữ nhân khác.
Một thứ cảm xúc hỗn loạn xen lẫn với ghen tỵ tập kích
đầu óc tôi, tôi không thể suy nghĩ, tôi chỉ có thể nhìn thấy tay của mình, tập
kích tiểu hồ ly.
Đúng rồi, tôi không xác định Thịnh Du Kiệt sẽ ở lại
hay không.
Nếu hắn đi, vậy nghĩa là có một người nữ nhân khác sẽ
hưởng dụng tiểu hồ ly của hắn.
Đã như thế, không bằng bây giờ liền phá hủy nó. Cho
nên, tôi bắt lấy tiểu hồ ly, chuẩn xác, dùng sức mà bẻ gãy.
Với một tiếng kêu rên, mặt của Thịnh Du Kiệt trở nên
trắng bệch.
Tuy rằng đầu óc của tôi hỗn loạn, nhưng mà trong lúc
hỗn loạn, đã có một tia trấn tĩnh.
Đó chính là, làm người ta bị thương phải lập tức chạy
trốn.
Vì thế tôi để lại một câu "Thịnh Du Kiệt, thứ ta
không có được, người khác cũng đừng mong có được", tiếp đó, liền bỏ trốn
mất dạng.
Hơn nữa, tôi lại trốn về Vân Nam.
Lần này, là ngồi xe lửa.
Bà chủ phỏng chừng là thần tiên, biết tôi sẽ trở lại
lần nữa, do đó vẫn luôn giữ lại căn phòng kia.
Lần này, tôi không khóc, cũng không phiền muộn, mà là
trốn trong ổ chăn, cả ngày lẫn đêm mà ngủ.
Ngủ ba ngày ba đêm, cuối cùng không thể lay chuyển
được cái bụng đói, tôi đi xuống dưới lầu ăn cơm.
Đang ăn vui vẻ, lại nghe thấy bà chủ đang đọc tiêu đề
một bài trên báo: "Tình nhân cãi vả