
út... Bộ phận ngươi thích kiểm tra nhất
ấy."
Thế là, dưới ánh mặt trời, chúng tôi quay cuồng trong
ổ chăn, làm kiểm tra thân thể toàn diện.
[1'> 旺仔 QQ 糖:
kẹo Vượng Tử QQ
Thịnh Du Kiệt bỗng nhiên trở mình
Nệm phát ra một tiếng nhỏ
Sau đó, tay của hắn, kéo đầu tôi qua đặt trên ngực hắn
Tiếng nói của hắn ung dung, nhẹ nhàng vang lên trên
đỉnh đầu tôi: “Đừng nói gì cả, chỉ cần chúng ta ở cùng một chỗ là tốt rồi… Đừng
nói gì nữa”
Miệng của tôi mở ra, tôi có thật nhiều lời muốn nói
trong bụng, nhưng nói không nên lời
Lỗ tai của tôi gối lên ngực Thịnh Du Kiệt
Tôi nghe tiếng tim đập của hắn, nhưng lại không nghe
được lòng của hắn
Không còn có thể nghe được nữa rồi.
Tôi không biết mình ngủ khi nào, nhưng khi thức dậy,
tôi thấy Thịnh Du Kiệt đang cầm trên tay một chiếc nhẫn kim cương
Đúng vậy, một chiếc nhẫn kim cương
Dưới ánh mặt trời, nó lóe lên ánh sáng tĩnh mịch
“Ngươi không phải nói muốn kết hôn sao?” Thịnh Du Kiệt
nói. Tôi chưa nói cái gì, chỉ ngây ngốc đưa tay ra cho Thịnh Du Kiệt, để hắn
đeo nhẫn vào ngón áp út của tôi
Nhẫn có chút lạnh, xuyên qua vô số mạch máu, tiến vào
trong lòng, tập hợp thành sự lo lắng và bối rối
“Nhìn đi, trước đây ngươi ăn vịt nướng của ta, sau đó
lại đập kiếng nhà ta, bây giờ lại bị ta đeo nhẫn” Thịnh Du Kiệt véo mũi của
tôi, nói: “Cho nên, từ giờ trở đi, ngươi hoàn toàn là người của ta… Về sau,
người ta hỏi ngươi là con dâu nhà ai, nhớ phải trả lời như thế nào biết không?”
“Của Tiểu hồ ly?” Tôi nhíu mày, trả lời không chắc
chắn
Thịnh Du Kiệt dùng sức thật lớn, dường như muốn véo
mũi của tôi xuống, hắn dặn dò: “Sau này khi người ta hỏi ngươi, ngươi phải nói
mình đã là con dâu Thịnh gia… Nghe rõ chưa”
Dưới sự uy hiếp, tôi chỉ có thể gật đầu
Thịnh Du Kiệt buông tôi ra
Tôi nhìn chiếc nhẫn, khẽ hỏi: “Ngươi mua khi nào? Tại
sao ta không biết?”
Vừa nói, tôi vừa ngẩng đầu, đúng lúc thấy được một tia
sáng thoáng qua sâu bên trong con ngươi của Thịnh Du Kiệt
Ánh mắt kia mang theo sự đen tối
Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ
Ngày hôm qua trong lúc ăn cơm, hắn tranh thủ biến mất
trong chốc lát
Khi đó là đi mua cái này sao?
Nói cách khác, bởi vì hắn thấy chiếc nhẫn của Ôn Phủ
Mịch, mới….
Nghĩ như vậy nên chiếc nhẫn bỗng nhiên nặng nề hơn
Tôi cảnh cáo chính mình không được nghĩ ngợi nhiều,
không nên nghĩ ngợi nhiều
Đúng vậy, chỉ cần chúng tôi ở cùng một chỗ, đã là rất
tốt rồi
Thật sự tốt lắm rồi
Công việc chuẩn bị hôn lễ được thực hiện với tốc độ
khó tin
Qua đêm đó, dường như tất cả mọi người xung quanh đều
biết
Rất nhiều lời chúc mừng, giống như một biển mây nắm
giữ lấy tôi ở trung tâm
Nhưng mà trong lòng tôi thật trống trải
Cứ cảm thấy không chân thật
Nhưng tôi không dám nghĩ nhiều
Mỗi ngày tôi đều đếm ngày, tôi muốn nhanh chóng đến
ngày kết hôn
Như vậy, mọi thứ sẽ ổn định rồi, những tạp niệm có nhiều
nữa thì cũng sẽ biết mất
Kết hôn, tất nhiên không thể thiếu rể phụ, dâu phụ
Sài Sài đã được chọn từ trước, về phía Thịnh Du Kiệt
thì cống hiến chày gỗ huynh làm phụ rể.
Hôm nay là ngày chụp hình cưới, mọi người đều gặp nhau
Nếu không phải sợ Kiều bang chủ trả thù, tôi chắc chắn
sẽ giới thiệu chày gỗ huynh cho Sài Sài, thân càng thêm thân mà.
Nhưng mà hôm nay thật không vui vẻ gì
Nguyên nhân tất cả là do anh thợ chụp ảnh
Chụp thì chụp đi, còn vừa chụp vừa ở phía bên kia kêu
la này nọ: “Tốt, tốt lắm, chú rể rất đẹp, đúng rồi, dừng lại đừng nhúc nhích,
chụp sườn mặt thật là vô địch nha!... Cô dâu, cũng thật là vui mừng nha”
Lòng tôi đã bực bội đến run rẩy
Cái này là khen người hay là làm tổn thương người a.
Thợ chụp ảnh, miệng rất cay độc, tuyệt đối thích hợp
là một mẹ thụ chính tông.
Sau khi chụp ảnh nhóm, chính là chụp ảnh riêng cho cô
dâu và chú rể
Tôi nhường cho Thịnh Du Kiệt làm trước, còn mình thì ở
bên cạnh gặm hamburger để an ủi tâm can bị tổn thương của mình.
Đang gặm đến cao trào thì chày gỗ huynh đi đến
“Ăn cái gì vậy?” Hắn cười ha hả
“Bạn học, ta là hoa đã có chủ, đừng nghĩ đến việc dụ
dỗ ta” Tôi cắn hamburger, ý chí kiên định, sau đó thừa dịp Thịnh Du Kiệt không
chú ý, nói nhỏ với chày gỗ huynh: “Nhưng mà, đợi khi ta cùng hắn ly hôn, ngươi
là người đầu tiên ta cân nhắc”
Nghe vậy, chày gỗ huynh không hề có phản ứng gì lớn
Ngoại trừ thân thể cứng đờ, gân xanh trên thái dương
nổ hết một dây, trên mặt tạm thời run rẩy một cái, thì nhìn qua giống như người
không có việc gì
Dường như không có can đảm trả lời lại câu nói vừa rồi
của tôi, chày gỗ huynh nhìn Thịnh Du Kiệt đang chụp ảnh, dùng giọng điệu vui
mừng nói: “Thật không ngờ, tiểu Thất lại có thể là người đầu tiên kết hôn”
“Tại sao hắn không thể là người đầu tiên kết hôn?” Tôi
hỏi
“Cũng không phải là không thể, chỉ là trước kia ta cứ
tưởng, hắn chính là người kết hôn cuối cùng trong chúng ta”. Ánh mắt chày gỗ
huynh, bắt đầu hòa vào hồ nước ký ức: “Nhớ rõ lúc đó, mỗi người trong phòng
chúng ta đều viết ra tiêu chuẩn chọn vợ chọn chồng, lão Đại viết là ‘không cần
xinh đẹp quá, cũng không xấu quá”, lão Nhị viết