
mờ ảo nhưng
khuôn mặt thủy nộn của hắn, nhìn thật mê người, làm tôi và Sài Sài dùng sức
nhéo hai má hắn.
Tiếp theo, Đồng Diêu cùng Sài Sài quyết đấu, chơi
“Mười lăm hai mươi”, tuy rằng Sài Sài là cao thủ trong trò này, nhưng so với
Đồng Diêu cái loại lăn lộn trong tửu trì nhục lâm, cấp bậc vẫn còn hơi kém, kết
cục, cũng bị ép uống đến say mèm, cùng nhóc ăn mày ngã lên ghế sô pha.
Xem gánh nặng cách mạng giờ đang đặt trên vai một mình
tôi rồi.
Tôi xắn tay áo, bắt đầu cùng Đồng Diêu bước vào trận
quyết chiến của đệ nhất cao thủ.
Đương nhiên, đệ nhất cao thủ đều có cách chơi của đệ
nhất cao thủ.
Chúng tôi gọi đùa là “Lưu manh mỹ nữ cảnh sát quyền”.
Đồng Diêu hai tay bọc trước mặt, thẹn thùng kêu “Mỹ nữ
a mỹ nữ”
Cùng lúc đó, tôi đưa hai tay đánh úp về phía meo meo
hắn, chảy nước miếng kêu ”Lưu manh a lưu manh”.
Mỹ nữ chịu khổ bị lưu manh vũ nhục.
Bạn học Đồng Diêu đem một bát rượu lớn uống xuống.
Ván hai.
Đồng Diêu làm ra dáng bên hông rút ra khẩu súng, hùng
dũng oai vệ hiên ngang kêu “Cảnh sát a cảnh sát”.
Mà cùng lúc đó, tôi lấy hai tay vuốt cằm mình, lấy vẻ
kiều mỵ rất đáng đánh kêu “Mỹ nữ a mỹ nữ”
Cảnh sát không qua được ải mỹ nhân.
Đồng Điêu lại đem một bình rượu lớn uống cạn.
Ván ba.
Tôi làm bộ rút từ bên hông một chút, giả bộ như cầm
súng, hô: “Cảnh sát a cảnh sát”.
Bạn học Đồng Diêu lần này vận khí không tồi, lại bảo
chính là mỹ nữ.
Biết rằng mình thua, tôi ngửa cổ, uống hết một bát
rượu lớn.
Sau khi uống xong, tôi có nghi vấn: “Ngươi làm sao lại
không ra lưu manh? Chẳng lẽ ngượng ngùng làm ra cái loại tư thế hạ lưu giống
ta?”
Đồng Diêu khẽ nhấc khóe miệng bên phải, cười như mùa
xuân hoa nở, làm mềm lòng người.
Hắn hơi hơi nghiêng đầu, nhìn tôi.
Mà tôi, cũng đồng thời nhìn về hắn.
Lông mày, đậm vừa đúng, ánh mắt mang ý cười thâm sâu, cái
mũi, phác họa thành độ cong thẳng đẹp, cánh môi gợi cảm khiến tay tôi ngứa
ngáy, muốn vươn tay ra vuốt ve dọc theo môi hắn.Mặt của hắn, mờ ảo tựa như áng
mây mùa xuân, mang theo một màu sắc tươi đẹp xấu xa.
Tôi đang lúc thưởng thức đến mê mẩn, lời nói Đồng Diêu
truyền đến: “Ngực của ngươi thật sự quá nhỏ, ta làm sao có thể hạ thấp tiêu
chuẩn để tay ta đi bắt lấy chứ?”
“Tên nhóc có xương bọt biển lỗi thời như nguơi còn dám
đến nói ta?” Tôi khinh thường.
Đồng Diêu dựa vào phía sau, hai chân bắt chéo, tay
phải khoát lên sô pha sau lưng, tay trái để trên đầu gối, ngón tay thon dài,
khớp xương rõ ràng nhàn nhàn gõ.
Trong mắt hắn, giờ phút này mang theo loại ánh sáng mê
ly mà tao nhã.
“Cho nên mới nói, chúng ta cũng coi như là cá mè một
lứa rồi.” Đồng Diêu đề nghị: “Không bằng chúng ta đề ra một cái ước định đi.”
“Ước định cái gì?” Tôi rót một chén rượu, hỏi hắn.
Ánh mắt Đồng Diêu hơi chớp động, trên khuôn mặt hiện
lên vẻ u tĩnh và thần bí của bóng đêm: “Nếu chúng ta đều tới 35 tuổi còn chưa
có đối tượng, liền dứt khoát kết hôn với nhau… Ngươi nghĩ sao?”
Nghe thế, tôi một tay chống má, suy nghĩ.
Nghiêm túc mà suy nghĩ.
Thật sự nghiêm túc mà suy nghĩ.
35 tuổi, hẳn là cái tuổi tịch mịch, có lẽ khi đó, tôi
thật sự đã kết hôn rồi.
Tôi đem ánh mắt nhìn trên người Đồng Diêu dò xét. Nhìn
thấy khuôn mặt hắn tràn đầy kiều diễm phong lưu, nhìn thấy khóe miệng hắn cười
xấu xa, nhìn cặp chân dài của hắn. Bộ da này không tồi, phối với tôi thì tuyệt
đối là tôi chiếm tiện nghi.
Trọng yếu hơn là, có lốp dự phòng này, mười năm sau
này của tôi không cần quá lo lắng, dù sao đến cuối cùng của cuối cùng vẫn còn
cái Đồng Diêu, không đến mức trở thành bà cô già.
Nghĩ vậy, tôi hướng phía Đồng Diêu vươn ngón tay út,
nói: “Đến, nghéo tay làm chứng, một trăm năm không được thay đổi!”
Đồng Diêu mỉm cười giơ ngón tay út cho tôi, nụ cười
kia hơi có chút ý tứ thâm trầm.
Ngay lúc ngón tay cùng chạm vào nhau, tôi bỗng nhiên
nhớ tới cái gì, đột nhiên hỏi han: “Đúng rồi, hồi cấp ba, có phải là người đem
sách vật lý của ta ném ra ngoài cửa sổ không?”
Đồng Diêu không rõ hỏi lại: “Cái gì?”
Tôi cắn răng nanh, nhẹ nhàng hô hấp, cố gắng nhớ lại:
“Lần trước lúc họp lớp, ta đứng ở ban công trước cửa lớp chúng ta, bỗng nhiên
nhớ lại, là ngươi đem sách vật lý của ta ném xuống hay là ta đem sách vật lý
của ngươi ném xuống? Ta nhớ rõ chúng ta chưa từng cãi nhau mà, sao có thể động
thủ đến mức đó?”
“Cũng không phải”, Đồng Diêu cầm lấy chén rượu, uống
một ngụm, sau đó nhìn xuyên qua chất lỏng màu hổ phách ấy, nhìn tôi: “Là ta tự
ném sách vật lý của mình xuống dưới.”
Tôi vỗ mạnh hai tay, nói: “Ta nhớ là có chuyện này mà…
aiz, ngươi tại sao lại muốn ném vậy?”
Đồng Diêu khẽ hạ lông mi, che khuất đi lưu quang trong
mắt.
Hắn nói: “Ta cũng quên rồi.”
Như thế là kết thúc cuộc đối thoại rồi.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, Bông tai đệ đệ hoang mang
rối loạn đi vào, nói: “Đồng ca, thật là không phải, mới nhận được tin tức, Đại
Đao ở khu đông muốn tới phá nhiễu. Không hay là, Vân ca hôm nay cũng mang theo
huynh đệ tới đây, phỏng chừng hai bên có thể sẽ muốn loạn một hồi. Phiền toái
mọi người đi trước một bước, tránh cho một lúc nữa đánh n