
"Tập thể dục cho ngực, mỗi buổi sáng đều phải
xoa bóp một lần, đề phòng tuyến sữa ung thư và rũ xuống."
"A." Nam nhân kia bừng tỉnh đại ngộ. Cho
thấy hắn tin những lời tôi nói.
Sở dĩ dùng số lượng "Một đôi", là bởi vì hai
người này vừa nhìn liền biết là người chăn dê của Brokeback mountain.
Tôi không thể không thừa nhận, tuy rằng lão viện
trưởng là già rồi, nhưng đầu óc vẫn còn rất tốt, rất có thiên phú kinh doanh.
Còn không phải sao, để ra hoạt động lớn cắt bao quy đầu "Cắt một tặng
một", vì vậy nên mới hấp dẫn đám người brokeback này. Hơn nữa, trong phòng
lấy tinh còn tăng thêm không ít đĩa GV mới. Thật sự là làm được giải phóng tư
tưởng, chịu khó học hỏi, hết lòng cầu tiến, khai thác cách tân. Không hổ thành
quả học tập Quốc hội.
Tôi lấy ra bệnh án, dò hỏi: "Tên gọi là gì?"
Người này cơ bụng cơ ngực, cơ bắp hai cánh tay toàn bộ
cứng rắn giống như tảng đá, người nam nhân phát triển rối tinh rối mù nói:
"Ta gọi là Mộ Dung Thọ."
"Xoát" một tiếng, bút máy của tôi xiêu vẹo
xuống.
Thụ? Thụ? Thụ? Thụ? Thụ? Thụ? Thụ? Thụ? Thụ?
Người yếu đuối đến nỗi gió thổi qua sẽ lay động như bộ
xương nhỏ nói: "Ta gọi là Vương Lực Công."
"Xoát" một tiếng, bút máy của tôi lại xiêu
vẹo xuống.
Công? Công? Công? Công? Công? Công? Công? Công? Công?
Thế giới này, điên cuồng thật rồi.
Kỳ thật nghiêm túc mà nói, tôi đối với đám người
brokeback mountain là vừa yêu vừa hận.
Ngươi nghĩ thử coi, trên thế giới này, vốn trai đẹp đã
không nhiều, nhưng mà trong số các trai đẹp vốn ko nhiều đó, lại có một phần
tiêu thụ nội địa, không chịu xuất khẩu cho phụ nữ chúng tôi, nhớ tới chỉ khiến
cho người ta muốn đấm ngực dậm chân.
Nhưng có đôi khi, tôi lại tình nguyện nhìn hai cái anh
đẹp trai cùng một chỗ, trường hợp này, đủ YY, đẹp không sao tả xiết.
Lau chùi nước miếng, tôi bắt đầu làm việc, thanh thanh
cổ họng, dò hỏi: "Các ngươi, ai cắt trước?"
Tên gọi tiểu thụ, thực tế thân phận là tiểu công tên
Mộ Dung Thọ vỗ vỗ ngực, nói: "Ta trước đi."
Tôi gọi Tiểu Lưu, giúp giữ túi da, đang chuẩn bị tiêm
thuốc tê, cái tên gọi tiểu công, thực tế thân phận là tiểu thụ tên Vương Lực Công
giống như chợt nhớ tới cái gì, một tay giữ chặt tay tôi, hỏi: "Đúng rồi
bác sĩ, sau khi cắt, có phải một tuần sau mới có thể làm chuyện yêu
đương?"
Động phòng thì nói là động phòng đi, còn nói làm
chuyện yêu đương, nói được mịt mờ uyển chuyển như vậy, nếu không Hàn Thực Sắc
tôi trời sinh đầu óc xấu xa, làm sao có thể tỉnh ngộ lại được?
Tôi cải chính nói: "Không phải một tuần, là trong
một tháng kỵ chuyện phòng the."
"Một tháng?" Tiểu thụ trên mặt hiện ra thần
sắc thống khổ, hắn nói: "Có thể rút ngắn thời gian được không?"
Tôi lắc đầu: "Không được."
Tiểu thụ thất vọng, nhưng lập tức lại thăm dò hỏi han:
"Nếu trong vòng một tháng, nhịn không được mà làm, chắc là cũng không xảy
ra chuyện gì đâu nhỉ."
Tôi nhẫn tâm phá bỏ ý tưởng không thực tế của hắn nói:
"Mệnh căn sẽ vỡ ra."
Nghe vậy, gương mặt tiểu thụ, "Xoát" một
tiếng tiếp tục không còn chút máu.
Thật sự là tạo nghiệp a.
Tôi không đổi sắc mặt mà rút tay khỏi tay hắn, chuẩn
bị tiêm thuốc.
Ai ngờ tiểu thụ "Đông" một tiếng dậm chân,
sau đó, đem tiểu công kéo trở về, vẻ mặt nói: "Thọ, ta thật sự là nhịn
không nổi trong một tháng không có ngươi, chúng ta không làm, về nhà đi."
Tiểu công lại cưng chìu sờ sờ hắn rất mềm mại, ôn nhu
nói: "Ừ."
Sau đó, hai người liền nắm tay, mắt nhìn nhau, cùng
nhau bước ra cửa.
Còn lại tôi cùng Tiểu Lưu, hàm dưới tập thể đều trật
khớp.
Nhưng mới vừa bước ra một bước, tiểu thụ xoay đầu lại,
hỏi: "Bác sĩ, vừa rồi ngươi tập thể dục cho ngực có mấy bước a, có thể dạy
ta không?"
Tôi đưa tay ra sức vỗ miệng, đem cái hàm trật khớp đưa
lại chỗ cũ, nói tiếp: "Rất đơn giản, cao thấp trái phải đều xoa bóp mười
lần là được."
"Cám ơn bác sĩ." Tiểu thụ sau khi nói xong,
tiếp tục khôi phục tư thế trước đó, cùng tiểu công tay nắm tay, mắt nhìn nhau,
rời khỏi.
Tiểu Lưu cầm mấy nhúm lông của tiểu công. Kinh ngạc
nói: "Bác sĩ Hàn, ta cảm thấy được vừa rồi bản thân giống như bị thiên lôi
bổ làm đôi."
Tôi vỗ vỗ bả vai của nàng, mờ mịt nói: "Tiểu Lưu,
ta cũng vậy, bị thiên lôi đánh bên ngoài thì cháy sém bên trong mềm nhũn...
Đồng chí, chúng ta tiếp tục cố gắng thôi."
Phỏng chừng ông trời bồi thường việc tôi bị sét đánh,
ngay buổi chiều hôm đó, bạn học Đồng Diêu liền đến phòng khám bệnh của tôi.
Tôi dùng sức nháy mắt mấy cái, nói: “Xương bọt biển
lại gãy rồi?”
Đồng Diêu đi đến trước mặt tôi, đem ánh mắt nhìn chằm
chằm vào ngực tôi, cười đến vô lại, đánh
trả: “Bộ ngực lại bị rút lại rồi?”
Vài ngày không thấy, miệng lưỡi đứa nhỏ này có tiến bộ
rồi, chạm đúng vào nỗi đau của tôi.
Nghĩ đến việc hai cái bánh bao của tôi bị co rút, lòng
tôi tràn ngập ưu sầu, ảm đạm, chỉ có thể giống như tiểu đệ đệ bị mềm nhũn vậy,
tê liệt ngồi trên ghế, lấy cằm đập cái bàn.
“Khách hàng tặng quà, ta nghĩ người có thể sử dụng.”
Đồng Diêu đem đồ vật đặt trước mặt tôi.
Tập trung nhìn, phát hiện có bột bí đỏ Paul&Joe[1'>.
Không tồi không tồi,