
trợn mắt hà mồm xong, hồi phục tinh thần
lại, thở ra một hơi, học khẩu khí của Tôn Hồng Lôi[1'> nói:
“Thổ phỉ, đến thịt bò cũng cướp, quả thực không bằng cầm thú.”
Ngày thứ 4, tôi đang ghé trên bàn ngủ trưa, đột nhiên
cảm thấy trên môi ngứa ngứa, mơ hồ mở mắt ra, lại phát hiện gương mặt hồ ly to
đùng của Thịnh hồ ly.
Tôi nhất thời thất kinh đến toàn thân toát mồ hôi lạnh
Ai biết được hắn giống như chẳng có gì xảy ra, liếm
liếm môi, nhẹ giọng nói: “Còn có 1 ngày nữa.”
Tiếp theo, quay người, rời đi.
Tôi khẩn trương giở tra những tư liệu liên quan, xem
xem đây có phải là một loại hành vi quấy rối tình dục nơi công sở không, chuẩn
bị thưa cho hắn tán gia bại sản luôn.
Kỳ quái là, ngày thứ 5, hắn ngược lại giống như là một
người không có chuyện gì, cũng không còn đến nhắc thời gian nữa.
Quả thật là nói giỡn nha, tôi nghĩ như vậy liền lau đi
mồ hôi lạnh trên đầu.
Nhưng trong tiềm thức vẫn không có thả lỏng cảnh giác.
Dù sao, kẻ tôi đối mặt là một con hồ ly có kết cấu não
bộ không giống với người bình thường nha.
Một con hồ ly bị mắc bệnh chó dại
Vì thế, tôi cả ngày cẩn thận đề phòng, đem cửa phòng
mở thật lớn, chuẩn bị có gió thổi cỏ lay gì là lập thức tháo chạy.
Nhưng tận đến lúc tan tầm, Thịnh hồ ly cũng không có
bất cứ gây rối gì, tôi từ từ yên lòng.
Đột nhiên nhớ đến hắn từng nói hôm nay là sinh nhật
hắn, liền từ trong ngăn kéo lôi ra một thanh chocolate, đưa cho hắn.
Thịnh hồ ly nhướng nhướng lông mày, hỏi: “Đây là cái
gì?”
“Quà sinh nhật a.” Tôi vẩy vẩy tay: “Chút tâm ý, không
cần quá cảm kích đâu.”
Thịnh hồ ly cầm lấy chocolate, khóe miệng khẽ nhếch,
nói: “Cái này hình như không giống với món quà sinh nhật ta dự định nha.”
Tôi nghiêm túc nói: “Nhân sinh thường có tám, chín
phần là không như ý rồi, phải tập làm quen thôi.”
“Có những chuyện, là không thể quen được.” Hắn cười,
mỉm cười, khóe miệng nở rộ đóa đóa hoa đào.
Tiếp theo, hắn mở lớp vỏ của thanh chocolate ra.
Ngón tay của hắn, thon dài, trắng nõn, giống như là
một tác phẩm nghệ thuật.
Hắn gỡ từng lớp, từng lớp vỏ của thanh kẹo ra, vô cùng
nhẫn nại, giống như đang đối phó với phụ nữ vậy.
Chậm rãi, từng lớp, từng lớp, cởi đi quần áo của cô
ta, lộ ra thân thể trần trụi bóng loáng
Ngón tay trắng nõn nà, chocolate đen bóng.
Đầu ngón tay, mang theo chút biếng nhác, mang theo mùi
vị tình dục.
Sau đó, hắn cầm lấy miếng chocolate, vươn lưỡi màu
hồng ra, nhẹ nhàng một vòng, liền cuốn nó vào trong miệng.
Tiếp đó, hắn còn chưa nhai nuốt ngay, mà còn dùng lưỡi
của chính mình, nhẹ nhàng nhấm nháp nó, thỉnh thoảng còn lướt qua nó, trong lúc
thân mật đó, nhiễm phong tình vô hạn
Mặt của tôi, bị một hồi biểu hiện sắc tình cố ý ám chỉ
đó của hắn làm đỏ mặt.
Quan trọng nhất là, trong lúc hắn làm tất cả những
chuyện này, vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi.
Ánh mắt đó sáng quắc a.
Quả thực là muốn thiêu cháy tôi.
Tôi đạo hạnh còn thấp, cam bái hạ phong, lúc này đành
chạy vào WC tỵ nạn.
Ở trong WC nữ né tránh được hơn 10 phút, chờ đến khi
tan tầm, liền chuẩn bị trở về phòng lấy của chạy lấy người.
Đôi bàn tay bỏ vào trong túi áo blue trắng, đang nhàn
nhã đi trên hành lang, đột nhiên cánh tay bị nắm chặt, trước mắt hoa lên, người
thình lình bị túm vào trong một phòng bệnh.
Thật khó khăn mới lấy lại được tinh thần, tôi ngẩng
đầu nhìn, phát hiện người đứng trước mặt đích thị là Thịnh hồ ly.
Lại nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này là phòng
bệnh trống.
Trong lòng lộp độp rơi một tiếng, hỏng bét rồi, bị hồ
ly bắt cóc rồi.
Tuy tim đang đập thình thịch nhưng trên mặt tôi vẫn
giả vờ như không có chuyện gì, cười nói: “Bác sỹ Thịnh, đã lớn thế này rồi mà
còn chơi trò trốn tìm sao? Ngươi tránh ra, ta bị ngươi hù, lại muốn đi tiểu rồi
nè, nhanh nhanh nhanh, ta không nhịn được nữa rồi. Để ta đi WC trước đi.”
Ai ngờ Thịnh hồ ly không bị mắc lừa, tiếp tục chắn
trước cửa như thần giữ cửa vậy.
Tôi nuốt nước miềng, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Trên mặt hắn hiện lên một ý cười đạm mạc, nhưng ý cười
lại kéo dài, hắn nói: “Vẫn còn một phút nữa.”
Trong đầu tôi ong lên một tiếng, nháy mắt hiểu được ý
của hắn.
Tôi gật gật đầu: “Thì ra, ngươi muốn đè ta?”
“Đúng vậy.” Đôi mắt nhỏ dài của hắn ẩn trong bóng tối,
phảng phất giống như hồ nước sâu, phản chiếu ánh trăng
Mặt tôi đỏ hồng, đôi tay che hai má, nghiêng đầu một
bên, biến đổi bất ngờ dùng một âm thanh vô cùng kiều mị, vô cùng mất hồn nói:
“Không giấu gì ngươi, người ta, cũng rất mong chờ đó nha.”
Nghe vậy, thân hình Thịnh hồ ly dao động một chút.
Nhân cơ hội này, tôi mạnh mẽ chạy nhanh về phía trước,
muốn đẩy hắn ra.
Nhưng Thịnh hồ ly tựa hồ đã sớm dự đoán được chiêu
này, giơ tay chụp tới, liền đem tôi ném lên trên giường.
Người ta nói, lol (little
old lady) có 3 điểm tốt, thân kiều,
lưng nhu, dễ đẩy ngã.
Nhưng mọi người nói xem, tôi sắp thành người đẹp hết
thời rồi, tên Thịnh hồ ly này sao có thể ra tay nặng như vậy?
Nếu như không cẩn thận một chút, tôi bị đau thắt lưng
rồi, thì làm ăn thế nào được chứ?
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm ôm oán