Ta Là Thực Sắc

Ta Là Thực Sắc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329805

Bình chọn: 7.00/10/980 lượt.

ột chút

cơm thừa, lại còn dám lấy của ta 6 đồng tiền.”

“Sai”. Tôi thành thật trả lời: “Là 6 đồng 5 hào.”

Ai biết được tên ăn mày này không thích nghe lời nói

thật, nộ khí xung thiên, giống như gió cuồng mưa bạo hét to với tôi: “Ngươi cái

đồ gái già này, người khác đều đến cho ta tiền, chỉ có mỗi mình ngươi mỗi ngày

đều đến chỗ ta đổi tiền lẻ, có thấy xấu hổ không hả? Cút cho ta.”

Thôi bỏ đi, những tên không theo kịp thời đại này,

thật không dễ chọc.

Tôi cũng không cùng hắn kỳ kèo nữa, đem cái hộp vịt

nướng để trước mặt hắn.

Sau đó, hai tay ở trong tình trạng như cây kéo, ánh

mắt lưu chuyển, học bộ dàng của Châu Tinh Trì trong phim “Đường Bá Hổ điểm Thu

Hương” hát lên

“Vịt nướng Toàn Tụ Đức mà ngươi thích ăn

nha,


Nhưng là lão nương nói ngươi sắp thăng

thiên rồi.


Càng sắp thăng thiên thì càng phải liều

mạng ăn,


Nếu như bây giờ không ăn, sau này sẽ không

còn cơ hội ăn đâu.”


Hát xong, nghỉ, nghiêm, đứng yên, quay người, chạy

trốn như bay,

Phía sau lưng, truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi

kẽo kẹt kẽo kẹt..

Đừng có trách tôi a, mỗi một ngày chọc ghẹo tên ăn mày

xong, thắt lưng không còn mỏi, chân cũng không còn đau nữa, lên lầu cũng nhẹ

nhàng hơn, thật sự là vui vô cùng luôn.

Sau khi vừa tỉnh ngủ xong, tôi đem những khác thường

của Thịnh hồ ly ngày hôm qua cùng với vật bài tiết thải hết ra ngoài.

Trên đường đi luôn nghĩ đến một vấn đề

Vật bài tiết là sẽ chảy vào trong sông

Nhưng chúng ta uống nước cũng là từ sông mà ra.

Nói cách khác, rất có khả năng, Thịnh hồ ly sẽ uống

đến vật bài tiết của tôi.

Cứ nghĩ như vậy, thật sự tâm tình sảng khoái vô cùng.

Nhưng vừa nghĩ lại, phát hiện chính mình cũng có thể

uống đến nước tiểu của Thịnh hồ ly, tâm tình lập tức lại buồn bực.

Vì thế, mặt của tôi lúc sáng lúc tối, trên đường hù

dọa không ít người.

Sau khi đến bệnh viện, phát hiện trên bàn để một hộp

khoai tây chiên, lại còn là vị cà chua.

Mắt tôi lập tức phát sáng, đang lúc vụt qua mở ra ăn,

lại có cảm giác không thích hợp.

Tối qua, tựa hồ, hình như, có lẽ, có thể, chắc là,

Thịnh hồ ly có nói với tôi câu này

“Ngoài ra, ta còn mỗi ngày mua cho ngươi

khoai tây chiên có vị cà chua.”


Mà trước đó hắn còn nói một câu.

“Nếu như ngươi đáp ứng trở thành người của

ta, ta mỗi ngày sẽ mời ngươi ăn vịt nướng.”


Nói cách khác, đây là thù lao sau khi tôi trở thành

người của hắn.

Nhưng mà, tôi vô cùng khẳng định là bản thân tôi vốn

không có đáp ứng gì hết a.

Vì thế, tôi lại nghĩ đến lời hắn nói tối qua.

“Ta muốn báo cho ngươi biết, năm ngày sau,

ta sẽ áp được ngươi.”


Lẽ nào, tên Thịnh hồ ly ấy không phải nói đùa.

Không thể nào

Tôi lùi từng bước, xem khoai tây vị cà chua kia như là

rắn hổ mang

“Thế nào, không thích hả?” Giọng nói của Thịnh hồ ly

truyền đến.

Tôi quay đầu, thấy hắn đang khoanh hai tay ở trước

ngực, thân hình nghiêng nghiêng dựa vào khung cửa, khóe miệng đang hiện lên

vòng cung mê người.

“Là ngươi mua?” Tôi hỏi

“Đúng vậy.” Hắn đáp

“Tại sao lại mua cho ta?” Tôi hỏi

“Bởi vì ngươi thích ăn.” Hắn đáp.

“Ta nhớ là Viện trưởng cũng thích ăn, tại sao ngươi

không mua cho ông ấy.” Tôi hỏi.

“Bởi vì…” Trong mắt Thịnh hồ ly lóe ra một màu đen dày

đặc: “Ta không có hứng thú đè ông ấy.”

“Ngươi có nha” Tôi bắt đầu thôi miên: “Đi đè ông ấy

đi, ngươi chính là già trẻ đều thích, nam nữ đều ăn.”

“Không”. Màu đen trong mắt hắn càng biến thành sâu

thẳm: “Ta chỉ thích đi đè ngươi.”

Tôi cười cười, sau đó cầm lấy hộp khoai tây chiên, ném

về phía hắn, nói: “Thật ngại quá, ta không thích bị ngươi đè.”

Thịnh hồ ly giơ tay, nhẹ nhàng tiếp lấy, sau đó, khóe

mắt đuôi mày tràn ngập ái muội: “Về vấn đề tư thế, chúng ta có thể từ từ thảo

luận sau ở trên giường.”

Trong lòng tôi âm thầm mắng vài câu, sau đó âm thầm

nói với bản thân.

Bình tĩnh, bình tĩnh, hồ ly thỉnh thoảng cũng sẽ mắc

bệnh chó dại, đừng coi những lời hắn nói là thật.

Đang lúc suy nghĩ như vậy, tiếng của Thịnh hồ ly lại

vọng tới: “Đúng rồi, quên nhắc nhở ngươi, vẫn còn 4 ngày nữa.”

“Cái gì?” đột nhiên nghe câu nói ấy, khiến đầu tôi đầy

sương mù.

“Ý ta nói” Mắt đẹp nhỏ dài của Thịnh hồ ly phơi phới

ánh sáng, ý vị thâm trường: “Thời gian cách ngày ta đè ngươi, còn có 4 ngày nữa

thôi.”

Bệnh chó dại, bệnh chó dại, Thịnh hồ ly mắc bệnh chó

dại rồi, không thể so đo với hắn được.

Tôi tự an ủi mình như vậy, cố gắng đem những chuyện

này quên đi.

Nhưng tên hồ ly này lại không tiếc dư thừa tinh lực

thời thời khắc khắc nhắc nhở tôi.

Ngày thứ 2, hắn nhân lúc tôi đang cắt bao quy đầu cho

bệnh nhân thì đến sau lưng tôi, giơ tay lướt nhẹ qua mông của tôi, cũng nhỏ

giọng nói bên tai tôi: “Nhớ kỹ, chỉ còn 3 ngày nữa thôi.”

Hù tôi run tay, suýt nữa thì cắt bỏ luôn tiểu kê kê

của bệnh nhân.

Ngày thứ 3, tôi đang đứng ở trước cửa sổ lén ăn vụng

thịt bò khô, Thịnh hồ ly đột nhiên đi tới, quay người tôi lại, kề sát vào, cắn

mất miếng thịt bò tôi đang ngậm trong miệng rồi đi mất.

Cùng lúc đó, lưu lại một câu nói nhẹ nhàng: “Chỉ còn 2

ngày thôi.”

Sau khi tôi


Lamborghini Huracán LP 610-4 t