
ng[2'> là liền
bị người ta lừa đi à. Mẹ ta từ nhỏ đã dạy ta, con gái ngàn vạn lần không thể
tham ăn, bởi vì một khi đã tham ăn cũng rất dễ dàng bị người khác ăn. Hơn nữa,
nhìn ta giống như người đang rất đói sao? Giống như là người chưa từng ăn cơm
sao...... Quên đi, ít nói nhảm đi, đi nơi nào ăn đây?"
Thịnh hồ ly nhìn ta nghiền ngẫm cười, nói: "Đến
chỗ nào cũng được"
Vì thế, chúng tôi đi tới Toàn Tụ Đức ăn vịt nướng.
Nữ hài tử ngàn vạn lần không thể tham ăn, bởi vì một
khi đã tham ăn cũng rất dễ dàng bị người khác ăn.
Những lời này tuy rằng không sai, nhưng Hàn Thực Sắc
tôi là ai a, thân thể mạnh khỏe mập mạp, người khác nuốt trôi sao?
Hương vị vịt nướng quả thật không tồi, lớp da mỏng,
thịt vịt sáng vàng óng ánh, béo mà không ngấy.
Tôi vùi đầu, ăn vô cùng hăng hái.
Thịnh hồ ly gỡ hết lớp da rồi đưa cho tôi, cười nói:
"Ăn từ từ, không đủ gọi thêm"
Tôi ngẩng đầu, hỏi: "Hôm nay thật là ngươi mời
khách?"
Hắn nói: "Đúng vậy."
Tôi quay đầu hướng đến nhân viên phục vụ nói:
"Làm ơn gói giúp tôi ba con, tôi mang về"
Sau khi nói xong, lại cúi đầu, tiếp tục cố gắng.
Hiện lên trong đầu, đều là hình ảnh tôi bị Thịnh hồ ly
khi dễ.
Đúng vậy, tôi buộc phải biến sự phẫn nộ thành cảm giác
thèm ăn, ăn cho hắn sạt nghiệp luôn.
Nói không chừng, hắn bị tôi ăn cháy túi, rồi bất đắc
dĩ vì mức lương trâu bò, sẽ chuyển đến bệnh viện trâu bò khác a?
Nghĩ vậy, tôi mừng như điên, tiếp tục vùi đầu hăng hái
chiến đấu.
Giọng của Thịnh hồ ly ung dung chậm rãi truyền đến:
"Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ tại sao ta mời ngươi ăn cơm sao?"
Tôi đem thịt vịt trong miệng nuốt xuống, dứt khoát trả
lời: "Không muốn biết."
"Vì sao?" Hắn hỏi.
"Bởi vì chắc chắn không phải là chuyện tốt."
Tôi đáp.
"Cô làm sao biết đó không phải là chuyện
tốt?" Hắn hỏi.
"Bởi vì những gì dính tới ngươi đều không phải
chuyện tốt." Tôi đáp.
"Nói không chừng là chuyện tốt đấy?" Hắn
nói.
Tôi không thèm để ý tới hắn.
Chỉ biết hôm nay không có chuyện tốt, cho nên, trước
khi gặp đả kích, tôi phải ăn cho đủ.
Tôi ăn, tôi ăn, tôi ăn ăn ăn.
Đang lúc ăn thật vui vẻ, bỗng nhiên có một cái gì đó
ấm áp ẩm ướt liếm trên mặt tôi.
Tôi giật mình một cái, quay đầu, phát hiện Thịnh hồ ly
đang mỉm cười ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, tiếp theo, còn khẽ liếm môi, nhẹ
giọng giải thích nói: "Trên mặt của ngươi, bị dính tương".
Tôi sửng sốt thật lâu, cuối cùng đứng dậy, đi đến
trước mặt hắn.
Thịnh hồ ly nhìn tôi, trong mắt đầy ý vị linh động,
tựa hồ đang chờ tôi nổi bão.
Tôi đột nhiên cúi người xuống, nhìn thẳng mắt hắn,
trong nháy mắt, lông mi hắn giật nhẹ, sâu trong đôi mắt, cảm xúc nào đó chợt
lóe qua.
Sau đó, tôi cúi đầu, đem bên mặt bị hắn liếm qua để
trên quần áo của hắn ra sức lau chà một phen.
Tiếp tục, trở lại trên chỗ ngồi, tiếp tục vùi đầu cố
sức ăn.
Bên tai, tựa hồ truyền đến một trận cười hầu như không
thể nghe được.
Mặc kệ hắn, MD, bị chiếm tiện nghi, càng phải ăn cho
đủ.
Đương lúc bụng no được bảy phần, Thịnh hồ ly lại mở
miệng: "Ngươi ăn vịt nướng của ta, chính là người của ta."
Nếu vịt nướng này có xương, như vậy thì tôi sẽ bị
nghẹn chết.
Nhưng thịt vịt được cắt thành từng miếng này có xương
sao?
Không có.
Cho nên tôi không có chết, mà còn dũng cảm kiên cường
sống, tiếp tục chịu đau khổ từ Thịnh hồ ly.
Đem vịt nướng trong chén nuốt xuống yết hầu, tôi uống
ngụm nước trà xanh, nghiêm túc nói: "Kỳ thật, ta có thể đem vịt đã ăn trả
lại ngươi."
"Được a." Mắt Thịnh hồ ly chớp chớp, bên
khóe môi nổi lên một tia cười mơ hồ: "Ta liền chờ ngươi nôn."
"Ý ta không phải là chỉ việc nôn ra trả cho
ngươi." Nói đùa, những gì Hàn Thực Sắc tôi ăn lại có thể nôn ra sao?
"Vậy ngươi ý chỉ …" Lông mi xinh đẹp của hắn
nhướng lên, đại biểu cho biểu tình muốn dò hỏi.
"Ta sẽ nhanh chóng thải ra cho ngươi." Tôi
hào khí vạn trượng vỗ ngực, nói: "Yên tâm, chức năng tiêu hóa Hàn Thực Sắc
ta không phải là tốt bình thường đâu, tối nay là có thể thải ra cho ngươi rồi,
đến lúc đó ta sẽ gọi ngươi tới nhận."
[1'>
Phim Sắc Giới: ý chỉ đóng phim sex
[2'>
Mì cha jang: mì đặc trưng của Hàn Quốc
Nói xong, tôi lại cắm cúi ăn vịt nướng, tranh thủ đem
toàn bộ mâm thức ăn này xử lý hết sau đó chạy lấy người.
Biết ngay là tên này mưu đồ bất lương.
“Ta cần là một con vịt nguyên vẹn, mà phải là cái con
mà ngươi vừa mới ăn kìa.” Thịnh hồ ly không nhanh không chậm cảm thán: “Mà
chuyện này, là chuyện ngươi không thể nào làm được đâu.”
“Ép buộc ta, cũng là chuyện ngươi không thể làm được
đâu.” Tôi liếc mắt dò xét hắn một cái, tiếp tục ăn.
“Như thế này đi,” hắn bỗng nhiên áp sát vào tôi, khuôn
mặt trong suốt kia làm cho tâm của tôi nhất thời nảy lên: “Nếu ngươi đáp ứng
trở thành người của ta, ta liền mỗi ngày mời ngươi ăn vịt nướng.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha a! Aha ha ha ha!” tiếng cười
của tôi vang thẳng lên trời cao, tiếp theo, tôi nhìn hắn, mặt mày nghiêm nghị,
bắt chước giống như những liệt sĩ cách mạng trong các phim tuyên truyền chính
trị coi tiền tài như cỏ rác, kiên trì lý tưởng, không khuất phục cái ác: