
rước mặt, nói:
"Đồng chí Hàn Thực Sắc, ngồi đi".
Tôi nơm nớp lo sợ ngồi xuống, bộ dáng rất giống Hán
gian đang ẩn núp trong nội bộ Đảng đã bị túm.
Xong đời rồi, Lão viện trưởng nghiêm túc như thế, hôm
nay sẽ không có quả ngon mà ăn rồi.
Quả nhiên, Lão viện trưởng nhìn từ trên xuống dưới, từ
trái qua phải, rồi từ trước ra sau đánh giá tôi một phen, ánh mắt kia, rất
giống chụp CT.
Cuối cùng, ông nghiêm túc nói: "Đồng chí Hàn Thực
Sắc, thời gian ngươi công tác ở bệnh viện chúng ta cũng không ngắn".
Lòng tôi "Lộp bộp" một tiếng, thầm nghĩ xong
rồi xong rồi, nhất định là muốn trừ tiền thưởng của tôi.
Lão viện trưởng nói tiếp: "Ta vẫn theo dõi thái
độ công tác của ngươi, nói dễ nghe, là rất thật tình, nói khó nghe, chính là
lười nhác”.
Cơ thể tôi sợ hãi đến tê rần, thầm nghĩ thảm rồi thảm
rồi, nhất định là muốn đuổi việc tôi đây.
Lão viện trưởng vẫn tiếp tục: "Cho dù là như thế,
nể mặt ba của ngươi, ta còn mắt mở mắt nhắm, cho dù là...... Ngươi nói xem, có
phải hay không hẳn là nên cảm ơn, báo đáp ta một chút đây?"
Tôi cũng bắt chước Lão viện trưởng, dùng kiểu ánh mắt
chụp CT nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, rồi từ trước ra sau đánh giá
ông một phen.
Mặt ngang dọc nếp nhăn, muỗi bay qua tuyệt đối phải
hát vang khúc ca “Nhà của ta ở nơi đất vàng bên sườn núi cao”.
Mái tóc dùng vô số keo xịt tóc, sợi tóc cứng dựng như
bàn châm.
Ẩn sau cặp mắt kính dày như đít chai bia kia là đôi
mắt nhỏ như hai hạt đậu xanh.
Miệng thỉnh thoảng hé lộ hàm răng còn dính lá hẹ.
Tôi nhắm mắt, quay đầu, rướng cổ, hô lớn: "Viện
trưởng, ta làm không được, ta không thể chấp nhận những quy tắc ngầm của ngài,
không thể chấp nhận sự quấy nhiễu tình dục của ngài, ngài dứt khoát cứ sa thải
ta đi. Nhưng mà, tiền lương tháng này phải nhớ trả cho ta!”
"Ba" một tiếng, thái dương Lão viện trưởng
nổi gân xanh, ông hét lớn: "Cô nói càn gì thế? Mắt ta chắc lọt ra ngoài
rồi mới phải quy tắc ngầm với cô!”
Tôi khôi phục bình tĩnh, hỏi: "Vậy rốt cuộc ngài
muốn ta làm cái gì."
Viện trưởng uống một ngụm trà, bắt đầu phát ra mệnh
lệnh bí mật của mình.
Nói ngắn gọn, chính là Thịnh hồ ly phi thường trâu bò,
cho nên rất nhiều bệnh viện trâu bò đều tranh nhau phải có được sự trâu bò của
hắn, đã lén liên hệ với hắn.
Tuy rằng bệnh viện của chúng tôi cũng tương đối trâu
bò, song so sự trâu bò của những bệnh viện kia thì cũng không tính là gì.
Tuy rằng Viện trưởng trả cho Thịnh hồ ly mức lương đặc
biệt trâu bò, song khó tránh những bệnh viện trâu bò kia sẽ dùng một mức lương
trâu bò hơn để hấp dẫn Thịnh hồ ly trâu bò.
Ngày hôm qua, Viện trưởng thấy chúng tôi ở giữa phòng
kia diễn một màn trâu bò, liền nghĩ tới sử dụng một cách phi thường trâu bò từ
trăm ngàn năm qua -- Mỹ nhân kế.
Tuy rằng tôi không tính là một mỹ nhân vô đối, nhưng
theo ánh mắt trâu bò của viện trưởng nhận ra, Thịnh hồ ly trâu bò kia đối với
tôi có phần hứng thú vô đối.
Cho nên, viện trưởng yêu cầu tôi dùng thủ đoạn trâu
bò, quyến rũ Thịnh hồ ly trâu bò, làm cho hắn vĩnh viễn ở lại bệnh viện trâu bò
của chúng tôi.
Vì đạt thành mục đích trâu bò này, Lão viện trưởng đem
thời gian công tác của chúng tôi điều chỉnh một cách trâu bò.
Từ hôm nay trở đi, tôi cùng Thịnh hồ ly công tác bất
luận là ca ngày hay ca đêm, đều mỗi ngày ở cùng một chỗ.
Nói xong chuyện tình trâu bò này, Viện trưởng trâu bò
hỏi tôi: "Đồng chí Hàn Thực Sắc, ngươi đối với sự an bài của tổ chức có yêu
cầu linh tinh gì khác không?"
Tôi nói: "Chỉ có một."
Viện trưởng nhẫn nại nghe ý kiến của tôi, hỏi:
"Là gì?"
Tôi vô cùng thành khẩn nói: "Viện trưởng, ngài
nên tắm rửa rồi ngủ đi."
Nói xong, không để ý Lão viện trưởng đang cứng đơ
người, trực tiếp đứng dậy, rời đi.
Nói cả nửa buổi, thì ra là muốn tôi diễn Sắc Giới[1'>?
Lại còn cùng Thịnh hồ ly?
Cho tôi một trăm túi GUCCI cũng không làm!
Trừ phi là một trăm linh một cái.
Trở lại phòng khám bệnh, phát hiện Thịnh hồ ly đang
gác hai chân, nhàn nhã ngồi, trên gương mặt trắng nõn lộ vẻ nhàn hạ.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt vô ưu kia phảng phất
giống như đồ sứ có sinh mệnh, tản ra ánh sáng trong suốt, đường nét tuyệt đẹp,
thu hết tất cả mọi ánh sáng rực rỡ của trời đất.
Hừ, đẹp thì có đẹp, nhưng lại không có hồn.
Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, Hàn Thực Sắc, mày còn không
biết xấu hổ nói người khác, mày cả hai đều không có.
Chuẩn bị về nhà.
Đang thu thập đồ đạc, một tay đôi bạch ngọc đem tôi
giữ chặt.
Tôi vội vàng né người, đem hai tay ngăn ở trước ngực,
đề phòng nhìn hắn, nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Chẳng lẽ là không phục, lại muốn bóp ngực tôi?
Gốc rễ hồ ly của hắn thì chỉ có một, bánh bao nhà tôi
lại có những hai cái, hắn một lần chộp cả hai, tôi thật thiệt thòi.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hắn nơi đó là một cái micro
thêm hai cái loa nhỏ tròn, lần sau tôi nên một lần chộp cả ba, vậy đỡ thấy ấm
ức!
Đang nghĩ ngợi, thanh âm của hắn truyền đến:
"Buổi tối, ta mời ngươi đi ăn cơm."
Tôi liếc xéo hắn một cái, trong mũi hừ ra một hơi:
"Coi ta là nữ chính trong phim thần tượng Hàn Quốc à? Một chén mì cha ja