
ầu chữ sắc là một con dao, tôi cư nhiên lại quên
Thịnh hồ ly đang ngồi bên cạnh.
Chỉ nghe âm thanh lạnh lùng của hắn truyền đến: “Bác
sĩ Hàn, hình như bệnh nhân còn chưa nói ra bệnh trạng của mình thì phải.”
Tôi vội lấy tay mình lau nhanh nước miếng trên miệng:
“Đúng đúng, trước tiên phiền anh nói một chút về tình trạng bệnh của mình đi.”
Tiếng phổ thông của anh chàng ngoại quốc không tồi,
nhưng tôi một câu cũng không nghe vào lỗ tai.
Sau khi hắn kể rõ xong, tôi liền lập lại lời nói: “Làm
ơn cởi quần ra.”
Anh chàng ngoại quốc rất cởi mở, tuyệt không hỏi han,
đi đến bình phong đằng sau, bắt đầu cởi quần.
Chính là đến thời khắc mấu chốt nhất, khi đôi mắt sáng
như sói của tôi đang chăm chú nhìn thì một đôi tay đặt lên che lại.
Thịnh hồ ly thấp giọng nói: “Bác sĩ Hàn, việc gì cũng
một vừa hai phải thôi, xem nhiều quá, cẩn thận bị đau mắt hột đấy.”
Tôi bị tinh trùng lên não, cũng không bận tâm tới tình
hữu nghị cách mạng tối hôm qua, khủy tay hướng ngực Thịnh hồ lý thúc một cái.
Chỉ nghe Thịnh hồ ly kêu lên một tiếng đau đớn, đôi
tay đang che lấy mắt sói của tôi buông lỏng ra.
Cũng vì thế mà tôi có vinh hạnh được thấy một màn khó
quên trong cuộc đời.
Bình thường thì chỉ nhìn thấy nhiều lắm cũng chỉ là cái
nấm đùi gà nhưng hôm nay nhìn thấy lại là chày gỗ lớn nha.
Hình tượng một chút, thì nơi đó của hắn giống như là
cánh tay của tôi vậy nha.
Quả nhiên là thiên phú dị bẩm, bội phục, bội phục.
Nhưng mà tôi chỉ có thể liếc mắt một cái, bởi vì giây
tiếp theo, tay của Thịnh hồ ly, đưa vào sau lưng tôi, động một cái, đem nội y
của tôi mở ra.
Lưu manh a lưu manh, Thịnh hồ ly là đại lưu manh.
Tôi chạy nhanh trốn đi để mặc lại đồ.
Chính là, chờ tới khi tôi dùng vận tốc âm thanh mặc đồ
thì Thịnh hồ ly cũng dùng vận tốc ánh sáng kiểm tra xong cho tiểu đệ đệ của anh
chàng ngoại quốc.
Tôi rốt cuộc vô duyên gặp mặt chỉ một lần.
Anh chàng ngoại quốc đi rồi, Thịnh hồ ly bỗng nhiên
đem cửa đóng lại.
Tiếng vang răng rắc, làm cho lông mi của tôi nhảy
dựng.
Tôi vội che ngực, khẩn trương nói: “Ngươi muốn làm gì,
không cần làm loạn a. Nếu ngươi thật sự nghĩ muốn làm loạn cũng không phải là
làm loạn ở trong này. Ta đề nghị là chúng ta nên đợi tan tầm tìm một nơi phong
cảnh hữu tình mà chậm rãi làm loạn nha.”
Thịnh hồ ly như không nghe thấy lời tôi nói, hắn chậm
rãi đi đến trước mặt tôi, cúi thân mình xuống, hai tay nhẹ vuốt ve trên hai má
tôi, dùng âm thanh thật bình tĩnh: “Hàn Thực Sắc, lần sau ngươi mà dám làm lại
loại chuyện này, ta sẽ dùng dao phẫu thuật, đem ngươi cắt từng mảng từng mảng
xuống.”
Trong âm thanh của hắn, mang theo loại lạnh nhạt, làm
cho người tôi không rét mà run.
Da gà của ta bắt đầu nổi lên, nhưng vẫn là không rõ
mình phạm lỗi gì: “Ta làm sai gì?”
“Chúng ta hôm qua mới lên giường, hôm nay ngươi liền
đối với bộ phận dưới của nam nhân khác chảy nước miếng.” Thịnh hồ ly chậm rì rì
nói xong, híp đôi mắt, hàn quang hiện ra bắn về phía tôi: “Đây đối với ta là
trắng trợn vũ nhục.”
Tôi vội vàng cúi đầu, sờ sờ tiểu hồ ly của hắn, lấy
lòng cười cười nói: “Ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều nha, tiểu hồ ly à, ngươi cũng
rất tuyệt nha -- thân tàn nhưng ý chí cứng rắn, luôn làm đúng công tác thủ vững
tới thời khắc cuối cùng. Hơn nữa, ngươi tuy rằng năng lực không đồng đều nhưng
mà sau này vẫn có thể bồi dưỡng, ngươi nói có đúng không?”
Nói xong, tôi ngẩng đầu, điếc không sợ súng mà hướng
Thịnh hồ ly lộ ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời.
Theo cá nhân tôi nhận thấy, chính mình cười rộ lên vẫn
rất là tốt.
Có người từng hình dung nụ cười của tôi như vầy: khóe
mắt cong cong, giống như trăng khuyết, tràn ra vô hạn ánh sáng.
Tôi thẳng thắn thừa nhận, người kia chính là tôi.
Nhưng mà, ngay cả chính mình cũng phải khen chính
mình, chứng minh rằng tôi cười rộ lên không có xấu.
Tôi kì vọng rằng bản thân cười có thể làm cho Thịnh hồ
ly hoa mắt, làm cho hắn buông tha cho tôi một lần.
Kịch trên truyền hình không phải nữ diễn viên cười có
thể thay đổi rất nhiều chuyện sao?
Kế hoạch tựa hồ thành công bởi vì ngay sau khi tôi nở
nụ cười thì Thịnh hồ ly cũng cười theo tôi.
Vì thế, tôi mỉm cười, ngửa đầu nhìn về phía Thịnh hồ
ly.
Thịnh hồ ly mỉm cười, hai tay vuốt ve má tôi.
Ánh mặt trời ấm áp, trong phòng yên tĩnh, không khí
cũng ấm áp.
Đáng tiếc là……
Mười giây sau, trên mu bàn tay Thịnh hồ ly là một giọt
nước mắt.
Đó là nước mắt của tôi.
Tôi bởi vì đau mà chảy nước mắt.
“Không cần véo, khuôn mặt non mềm của ta không chịu
nổi sự tra tấn của ngươi đâu!” Tôi kêu to làm Thịnh hồ ly buông hai cái ma thủ
ra.
Thịnh hồ ly hừ nhẹ: “Vốn không nghĩ véo má ngươi,
nhưng thấy ngươi cười đắc ý như vậy rất đáng đánh, không véo ngươi ta thật rất
xin lỗi ánh mắt của mình.”
Ta thiêu chết ngươi, thiêu ngươi a
Ta đông lạnh chết ngươi, đông lạnh ngươi a
Ta OO ngươi, lại XX ngươi a
Tôi âm thầm mắng.
“Thịnh Du Kiệt, thương hương tiếc ngọc, thương hương
tiếc ngọc, trở về viết chính tả 100 lần cho ta” Tôi xoa hai gò má đang đỏ, bất
mãn nhìn hắn.
“Hàn Thực Sắc, nói chuyện ph