Tâm Can

Tâm Can

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323002

Bình chọn: 9.5.00/10/300 lượt.

tôi dám cãi lời?"

"Tổng Giám đốc mới là ai?" Thôi Thuấn Hoa tức giận hỏi.

Người phụ trách chuyển ánh mắt ra giữa sân khâu, nhìn người đàn ông lịch lãm

đang nhảy với cô gái đẹp nhất ấy, đó chính là Trịnh Phiên Nhiên...

Lúc Thôi Thuấn Hoa vô cùng tức giận, mặt anh ta nóng bừng, Trịnh Phiên Nhiên

–một kẻ thích tiêu tiền lại chơi trò ấu trĩ,đúng là kẻ biến thái!đại biến

thái!

Tên đại biến thái Trịnh Phiên Nhiên đang tắm trong cái bồn còn to hơn cả bể

bơi, Tân Cam cũng nhúng nhúng tay vào nước, bị anh trêu vài câu, cô nhanh trí

đáp lại khiến anh cảm thấy tức giận. Để tránh bị anh kéo vào đè chết trong bồn

tắm, cô vội lau sạch tay bỏ đi.

Phòng ngủ thật lộn xộn bừa bãi, chú Trần đã về quê thăm cháu, cái tên biến

thái đang tắm kia không cho phép bất cứ ai vào phòng, kể cả căn phòng mấy ngày

vẫn chưa được dọn dẹp.

Tân Cam buộc mái tóc dài còn chưa khô hẳn lên,tiện tay giúp anh dọn dẹp.

Trịnh Phiên Nhiên mệt mỏi bước ra khỏi phòng tắm, lúc này cô đang mấy quyền tạp

chí thành từng chồng, cô mặc áo tắm của anh, cánh tay hiện ra trắng nõn, thon

thả, đôi vai mảnh mai, duyên dáng. Cô hất tóc ra phía sau, khuôn mặt tinh khôi

và dịu dàng, thần thái yên tĩnh. Trmh Phiên Nhiên âm thầm đứng một bên ngắm nhìn

cô, không lên tiếng.

Tân Cam xếp những chiếc gối lên sofa, cô quay lại phát hiện ra anh đang đứng

nhìn, mỉm cười nói "Này! Em đói rồi đây." Anh tiến lại gần, ôm chặt cô vào lòng,

"Um, anh cũng đang đói đây." Tân Cam liếc nhìn anh, lòng thầm nghĩ, cái tên này

sao tự nhiên hôm nay tâm trạng lại vui vẻ thế

Mấy hôm sau, chú Trần về, việc đầu tiên là đi vào phòng Trịnh Phiên Nhiên,

lúc này anh đang ngồi trên sofa xem tài liệu, rung chân một cách nho nhã, anh

không ngẩng đầu nhìn chú, cũng không cho phép chú dọn dẹp căn phòng đang rất lộn

xộn.

"... Thiếu gia." Chú Trần nói nhẹ nhàng.

Trịnh Phiên Nhiên chau mày: "ừm?"

"Không có gì." Chú Trần thở dài. May mà thời gian này có tiểu thư đến giúp,

nếu không thì chẳng biết căn phòng sẽ thành ra thế nào nữa?

Còn không biết ngại khi bình thường sạch sẽ là thế. Thiếu gia, cậu có thể

không như trẻ con thế được không? Cậu đã lớn, cậu quên rồi sao?

"Hoa hồng trắng có ý nghĩa gì?" Trịnh Phiên Nhiên đang xem tài liệu, bất ngờ

hỏi một câu.

Chú Trần nghĩ một lúc rồi nói: "Đó là sự thuần khiết của thiên sứ." Nói xong

chú Trần lại nhìn vào mắt của thiếu gia. Trịnh Phiên Nhiên cười với vẻ lạnh

lùng, anh ném toàn bộ giấy tờ trong tay xuống bàn, rồi ngồi bệt xuống, nhìn một

đống tạp chí lộn xộn trên thảm, anh thở dài một tiếng, khuôn mặt dần dần mất hết

cảm xúc.

Khi gặp Cố Trầm Trầm, Tân Cam luôn cảm thấy kỳ lạ, lần trước gặp nhau đã lâu,

cứ nghĩ cô ta đãvề đi học rồi chứ. Nhưng lần này gặp mặt, Tân Cam mới biết suy

nghĩ của mình thật ngốc nghếch.. Con người này đã có tâm địa từ mấy năm rồi, đã

mắc phải tội lỗi thì làm sao có thể quay đầu lại? Khuôn mặt đối diện ấy, ngoài

vẻ dương tự đắc, còn đâu giống hệt khuôn mặt cô trong gương, lúc này Tân Cam

không tài nào mở miệng được.

Cố Trầm Trầm xoa nhẹ khuôn mặt đã phẫu thuật ở Mỹ, chỉ mỉm cười thôi hình như

cũng đã luyện đến vài nghìn lần, khiến Tân Cam sởn tóc gáy

"Tôi cảm thấy quả thực là đẹp hơn trước rất nhiều, cô thấy thế nào?" Cô ta

vừa cười vừa nói: "Ngũ quan của cô thật là đẹp, khi tôi lấy tấm ảnh của cô đưa

cho bác sỹ phẫu thuật, ông ấy bảo đây là gương mặt đẹp nhất phương Đông mà ông

ấy từng thấy."

Tai Tân Cam ù đi, chỉ nhìn thấy lờ mờ hình ảnh Cố Trầm Trầm trước mắt, mấp

máy môi: "Cô ta điên rồi thì phải?" Tân Cam nói một cách khó khăn, mắt mở to,

nhìn chằm chầm vào gương mặt đối diện: "Cố Trầm Trầm, tại sao cô lại nghe lời bà

ta? Rõ ràng cô biết bà ta không phải vì muốn tốt cho cô nên mới làm vậy còn

gì."

"Cô tinh lại đi, bà ấy là mẹ tôi, không muốn tốt cho tôi, chẳng nhẽ lại muốn

tốt cho cô?" Cố TrầmTrầm khẽ nhíu mày, động tác này vốn dĩ là của Tân Cam nhưng

giờ cô ta đã học và bắt chước một cách thuần thục, "Tôi đến để nói với cô một

câu, tôi nhất định sẽ trở thành Trịnh phu nhân! Cái danh vị mà cả đời cô muốn

đạt được, trong tương lai sẽ là của tôi... Cô nhìn tôi của hiện tại đi." Cô ta

duyên dáng quay một vòng, mỉm cười. Trán Tân Cam toát mồ hôi lạnh, nhiều đến mức

chảy cả vào mắt, cảm giác đau đớn khiến cô nhắm chặt mắt lại "Tôi bây giờ trẻ

hơn cô, dung mạo xinh đẹp cũng không thua kém cô, lại có thứ mà cô vĩnh viễn

không bao giờ đạt được." Ngay cả giọng nói của cô ta dường như cũng đang cố sức

tạo áp lực lên Tân Cam.Cố Trầm Trầm vô cùng đắc ý:”Bà ấy có lý do gì mà không

lựa chọn tôi chứ?"

Cánh tay đang bịt chặt mắt của Tân Cam run lẩy bẩy, biết rõ rằng cô ta đang

dương dương tự đắc nói về những yếu điểm của mình, nhưng cô hoàn toàn không còn

chút sức lực nào đáp trả.

"Tân Cam?" Giọng Thôi Thuấn Thần vang lên, giống như ánh mặt trời chiếu rọi

qua tầng tầng lớp lớp mây đen. Tân Cam ngước lên nhìn, tựa như nắm được chiếc

thuyền rơm cứu mạng: "Thôi Thuấn Thần!"

"Anh có việc đi ngang qua, từ xa thấy hình như em ngồi đây, liền lại gần xem

thử. Quả nhiên là em thật." A


Polaroid