
đeo chiếc kính gọng đen, tóc mái được kẹp bằng cái kẹp như hình vỉ ruồi, hai tay
đút vào túi quần ngủ to đùng, xỏ đôi dép lê lạch bà lạch bạch chạy qua hỏi ''
Chị, hôm nay ăn gì?''
Trịnh Phiên Nhiên cố gắng hết sức để tránh chạm mặt cô ấy, anh quay mặt đi
bĩu môi, Tân Cam chợt hiểu ra mọi chuyện. Lấy con gà rán mới mua về dụ cô em họ
đang vui mừng hớn hở đi chỗ khác, cô quay sang dỗ dành anh bạn nhỏ họ Trịnh, anh
giận dữ tỏ vẻ không cần an ủi, như kiểu không đi được.
'' Nhưng em mua xong đồ rồi, tối nay em sẽ vào bếp nấu ăn.'' Cô nói xong dừng
lại nhìn anh. Trịnh phiên Nhiên im lặng một lúc, đá đá mấy túi đựng đồ ăn trên
sàn, nhìn xuống dò xét xem có gì, không hài lòng nhìn cô một cái, rồi lặng lẽ đi
lên lầu. Tân Cam xếp đồ vào bồn rửa, đưa mắt nhìn lên, anh đang đi đến giữa cầu
thang, từng bước chậm chậm, uể oải lười biếng, người ngoài tuyệt đối không có cơ
hội nhìn thấy Trịnh Phiên Nhiên như thế này. Cô không thể nhịn được mỉm
cười.
Đêm đó hai chị em cô nói chuyện, Tân Thần bảo cô liệt kê ưu điểm của Trịnh
Phiên Nhiên, cô chỉ mỉm cười, không trả lời. Tân Thần bĩu môi: '' Một người đan
ông ngay cả em họ của bạn gái mình cũng không rộng lượng thì làm gì có ưu điểm
gì? ''
Tân Cam bối rối nói: '' Đó là Trịnh Phiên Nhiên... Nếu em không phải là em họ
chị thì giờ này có thể ngồi đây nói chuyện với chị không?" Tân Thần lổm ngổm bò
đậy, đôi mắt mở to trong đêm tối : Ý chị là, bình thường anh ta hay thô lỗ bắt
bẻ người khác, nhưng lại tha không bắt bẻ em, vì thế em nên cảm ơn trời đắt phải
không? Tần Cam! Sao chị lại suy nghĩ nông cạn thê?!" Tân Cam ấn cái chăn vào
người cô ấy : "Em còn trẻ, không hiểu được đâu." Tân Thần trầm mặc một lúc rồi
nói: "Như chị nói đó, Thôi Thuấn Hoa _ cái kẻ đầu lợn mây mưa khắp nơi ấy, hắn
bỏ rơi các cô gái khác,
nhưng xem như vẫn có một cuộc tình dài với em, vì vậy em tự hạ giá bản thân
so sánh mình với những người phụ nữ khác, sau đó tạ ơn Đức mẹ Maria đã ở bên
cạnh anh ta?" Tân Thần đập gối: "Em còn phải ăn bao nhiêu phân bón nữa mói có
thể thổi thành người phụ nữ trưởng thành đây?" Lúc này Tân Cam không tranh luận
với cô ấy nữa. Cậu cô mất sớm, nhưng đã kịp lưu lại trong ký ức của Tân Thần
những kỷ niệm đẹp đẽ về tuổi thơ, hơn nữa còn để lại cho cô ấy tính cách thẳng
thắn hào sảng. Mợ là người phụ nữ nhẹ nhàng, đã tái hôn vói người bạn cùng thời
đại học có giáo dục, có tiền của, lại cực kỳ tốt với Tân Thần, cô ấy từ trước
tới giờ luôn nhận được sự yêu thương, chăm sóc, nên cô ấy không thể hiểu nổi tại
sao lại như vậy.
Giống như thời gian này, Trịnh Phiên Nhiên trước mặt cô chỉ có cái dáng vẻ
như đứa trẻ, điều này khiến cô cảm thấy an toàn và vui vẻ.
Người đàn ông tên Trịnh Phiên Nhiên đó, đích thực là một kẻ vừa đê tiện vừa
thối nát, nhưng có đê tiện hơn nữa thì bao nhiêu năm nay, cũng chỉ có anh yêu
Tân Cam, cho dù đó là thứ tình cảm mỏng manh, dễ vỡ, khó đoán trước, đối với cô
đó cũng đã là thứ quý giá duy nhất. Cả cuộc đời cô lạc lối trong bóng đêm hiu
quạnh, còn anh là ngôi sao duy nhất trên bầu trời đêm vô tận, xa hơn, lạnh hơn,
nhưng cũng là ánh sáng duy nhất của đời cô.
Tân Cam bận rộn cả chiều trong phòng bếp, làm ba món mặn, một món canh, vì
lúc nãy Trịnh Phiên Nhiên đã nén giận cô' tỏ ra vui vẻ, nên trước khi dọn cơm,
cô đã múc riêng một bát canh thưởng cho anh. Khi đến ngoài cửa, cô nghe thấy anh
đang nói chuyện điện thoại với Trịnh An Đồng.
'' Không phải, không phải là đưa cô ấy đi, vôn dĩ bên Pháp có một sô' việc
cẩn phải qua đó xử lý, nhưng bây giờ thì không cần nữa... Chú, vấn đề này đừng
bao giờ nhắc đến nữa, việc cháu đồng ý với chú, cháu sẽ làm, còn việc chú đã
từng đồng ý với cháu, xin hãy cân nhắc xem thế nào." Tân Cam im lặng đứng ờ
ngoài cửa. "Không được." Cô nghe thấy giọng nói rất bé nhưng rõ ràng: "Không có
cô ấy, cháu không biết phải sống thế nào... cháu thấy sống cũng chẳng có ý nghĩ
gì.''
Chiếc khay trên tay cô rung lên, những chiếc thìa sứ chạm vào nhau phát tiếng
lách cách, trong phòng đột nhiên im phăng phắc không có bất cứ thanh âm nào. Cô
gõ cửa, thò đầu vào cười hỏi: "Đang làm gì đây?" Trịnh Phiên Nhiên cúp máy, quay
sang nhìn cô cười. "Ngon không?" Cô dựa vào sofa, chống tay lên cằm, không chớp
mắt nhìn anh ăn hết bát canh, biết rõ mà vẫn cố ý hỏi.
Trịnh Phiên Nhiên phớt lờ "ừm" một tiếng, nghĩ gì đó lại ngẩng lên nói với
cô: "Đừng tưởng như thế này là xong nhé."
Tân Cam không nhịn được cười: "Nếu anh thực sự thây ngứa mắt thì có thể đuổi
nó đi, em không có ý kiến gì đâu."
Nghe những lời này, anh cười nhạt, dùng ánh mắt đê’ nói với cô rằng: "Em đinh
múa rìu qua mắt thợ đây à?" Cô nhìn anh, đột nhiên tiên lại gần hôn một cái, nhẹ
nhàng quyến luyến không giống trước kia. Trịnh Phiên Nhiên nhướn mày nhìn cô, cô
cười, ánh mắt nhìn đăm đăm vào anh, ấm áp lưu luyến không nói nên lời, khiến nụ
cười vốn tự nhiên suồng sã của cô có chút thê lương.
Trịnh Phiên Nhiên thấy cô cười như vậy thì trong lòng rất không thoải mái,
anh ôm cô, lấy ngực làm gối cho cô dựa vào, nhẹ nhàng vuốt ve và