
nghỉ ngơi được!" Ông vỗ vai con gái rồi đưa ba người ra
ngoài, "Mai chúng ta lại đến thăm con."
Trịnh Phiên Nhiên tiễn mọi người ra cửa, lúc quay trở lại thấy cô vẫn còn
ngồi đấy, đứa bé nằm ngủ trong vòng tay cô, miệng chúm chím. Tân Cam cúi xuống
nhìn thằng bé, nụ cười giống như một đóa hoa sen. Anh bất giác bước nhẹ nhàng,
ngồi xuống bên giường.
"Phiên Nhiên." Cô dịu dàng vuốt ve mặt thằng bé, "anh đặt tên cho con
chưa?"
"ừm." Anh bế đứa bé ra khỏi lòng cô.
"Tên là gì vậy?" Cô lại hôn cậu con trai của mình một cái.
"Trịnh Hằng."
Tân Cam cảm thấy cái tên này rất bình thường, cô chau mày, đắn đo do dự.
Trịnh Phiên Nhiên thấy thế thì bực dọc, lạnh lùng nói: "Em không thích cái tên
này sao? Thế thì đổi đi... Trịnh "đáng ghét" nhé? Hay Trịnh "không nên sinh
ra"?"
Tân Cam lập tức ra vẻ cái tên 'Trịnh Hằng" vừa hay vừa dễ nhớ lại vừa có ngụ
ý sâu xa, cực kỳ phù hợp!
Trịnh Phiên Nhiên miễn cưỡng "hừ" một tiếng.
Tân Cam thờ phào, trong lòng nghĩ: Thực ra có một số người, sao tên là "hiểu
biết" nhưng chẳng tỏ ra thoải mái, rộng lượng chút nào. Lại còn tính toán với
con của mình nữa, Trịnh "keo kiệt", Trịnh "ngang ngạnh" mới hợp với anh đấy!
Trịnh Phiên Nhiên đâu biết lúc này Tân Cam đang mắng mình, cô ôm con vào
lòng, tâm trạng của anh tốt dần lên. Không khí hơi lạnh, anh làm ấm tay cô, đắp
chăn lên cao một chút.
Trong phòng rất yên tĩnh, cô ngồi dựa vào anh, chỉnh lại tư thế rồi ngẩng lên
nhìn anh mỉm cười dịu dàng.
Lúc cười trông cô quả thật rất đẹp. Trịnh Phiên Nhiên đưa tay khẽ vuốt ve vai
cô, sau đó là đuôi mắt, hai bên má và đôi môi bị cắn rách khi đang sinh con.
Gặp tội lớn như vậy, vừa tức giận lại vừa phải cố nén cơn giận, tâm trạng
cũng chẳng biết tại sao mãi không tốt lên được.
Có một loại cảm giác lạ lùng ở trong tim, bất giác sông mũi anh cay cay.
Thằng bé trong lòng anh chợt mếu máo, trong mơ cũng không quên đối địch với
anh, một tiếng "oa" phá vỡ thời khắc ầm áp hiếm có ấy
Tân Cam kêu lên vài tiếng, khẽ vỗ về, Trịnh Phiên Nhiên ôm cô lạnh nhạt nhìn
một lúc rồi khẽ thở dài, Tân Cam cho thằng bé bú, thỉnh thoảng hôn thằng bé một
cái. Trịnh Hằng giữ thể diện cho bố, dần thôi khóc và tiếp tục ngủ.
"... Thật đáng ghét!" Cái giọng dịu dàng cùa anh đã bị vứt đi đâu mất, anh
nằm giữa hai mẹ con nói với giọng khàn khàn.
Trong ngày ở cữ không được khóc, Tân Cam rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào cười
một tiếng: "Giống bố nó ghê!"
Trịnh Phiên Nhiên cúi xuống ôm lấy cô, chậm chạp hôn cô một cái: "Anh thừa
nhận." Nếu giống mẹ nó thì đã chẳng ghét chút nào Thằng bé này thật may mắn khi
được người anh yêu quý nhất trên đời sinh ra.
Phụ nữ sau khi sinh thường trở nên ngốc nghếch, cho nên chắc cô vẫn chưa nghĩ
ra?
Chữ "hằng", có bộ "tâm" đứng đầu.
"Tâm" của anh, vĩnh "hằng" của anh.
Chương 12
Nền gara ô tô bên cạnh nhà kính ở sân sau nhà họ Trịnh đã bị san bằng vào
năm Trịnh Hằng được sinh ra, nền đất bằng phẳng được xói tung lên, tất cả đều
biến thành một bãi cỏ rộng lớn. Sân sau vốn dĩ đã rất to rồi, từ nhà kính nhìn
ra không hết tầm mắt, quả thật rất rộng lớn.
Cơn gió cuối xuân dịu dàng lướt qua bãi cỏ xanh mướt, những giọt nước đọng
lại sau trận mưa đêm qua bị gió cuốn đi, trong không khí tràn ngập mùi đất
ẩm.
Cậu nhóc Trịnh Hằng mặc quần yếm đang chơi đùa trên bãi cỏ đó, nằm úp mặt
xuống đất cong mông lên, các ngón tay ngắn ngủn mập mạp đang moi lấy moi để thứ
gì đó trong bãi cỏ. Cách đó mấy bước chân là cây hòe cành lá sum suê, gió thổi
làm đám lá kêu xào xạc, thỉnh thoảng lại có vài cành bị cưa rụng xuống, sau đó
có người xách theo cái cưa vịn vào cành cây nhảy xuống đất thở hổn hển rồi bắt
đẩu mắc võng lên thân cây.
Chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng của người đó đã ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào
cơ thể quyến rũ, tay áo thêu tên bằng những sợi chỉ vàng được xắn lên cao, đôi
cúc áo nạm ngọc mắt mèo vứt chỏng chơ trên chiếc bàn bên cạnh. Tuy những chữ
"lao động", "đổ mồ hôi" chẳng đúng với cái tên Trịnh Phiên Nhiên chút nào, nhưng
chi cần nhìn cái cúc áo là biết người đó chính là anh.
"Bố, bố ơi!"
Đột nhiên đôi chân anh bị ôm chặt, cái búa Trịnh Phiên Nhiên đang vung lên
nện luôn vào ngón cái, anh tức giận nhắm mắt kìm nén, cúi xuồng chau mày "ừm?"
một tiếng.
Trịnh Hằng đang ôm chân anh, giơ lên một thứ đen đen giống lông mày của anh,
ngửa mặt lên hí hửng. Một con giun rất dài bị thằng bé nắm chặt đầu đang vặn
vẹo, ngọ nguậy.
Trịnh Phiên Nhiên cứng đơ tại chỗ, cắn răng nói từng từ: "Vứt... đi...
ngay... lập... tức!"
Trinh Hằng cười hi hi, cầm con giun chạy đi chạy lại đùa nghịch, một lúc sau
mới chịu vứt con giun vào bãi cỏ. Sau đó thằng bé quay người lại bám lấy chân bố
lẩm bẩm: "Bố ơi, cái võng của con sao vẫn chưa xong?"
Trịnh Phiên Nhiên lạnh lùng đẩy thằng bé, sao nó lại ôm chặt thế cơ chứ, mặt
anh tối sầm, "hừ" một tiếng.
"Bố làm chậm quá, nếu là chồng của dì làm nhất định sẽ xong rất nhanh."
"Im đi!" Trịnh Phiên Nhiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa quát lên. Thằng
nhóc này nếu không phải do Tân Cam sinh ra, có lẽ anh sẽ nghi ngờ