
cảm thấy mình gần bầu
trời hơn tất cả mọi người.
"Phiên Nhiên, một trăm hai mươi năm nữa chúng ta sẽ ở đâu?" Gió đêm làm cô
càng thu mình trong lòng anh. Trên bầu trời đêm không ngừng xuất hiện những vệt
sáng lấp lánh rồi vụt tắt, khiến mọi người không thể không nghĩ đến sự ngắn ngủi
của cuộc đời.
Trịnh Phiên Nhiên im lặng cười, cúi đầu gõ nhẹ vào trán cô: "Anh cũng không
biết nữa, nhưng chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Dù là thiên đường hay địa ngục, chi cần có em ở bên thì anh cũng chẳng quan
tâm đó là nơi nào.
"Đi theo anh, anh muốn tặng em cái này." Anh dắt tay cô bước lên bậc, trên đó
đặt một chiếc kính thiên văn.
"Có nhìn thây gì không?"
"... Là mặt trăng!" Nhìn những vết lồi lõm dưới ông kính viễn vọng có độ
phóng đại lớn, cô trả lời không mây chắc chắn.
"Không phải, đó là một ngôi sao." Trịnh Phiên Nhiên ôm cô từ đằng sau, áp mặt
vào tai cô: "Đường kính của nó khoảng bốn vạn dặm, chín mươi chín phần trăm là
làm từ kim cương."
Tân Cam sững người, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: "... Như thế có nghĩa là, một
ngôi sao kim cương to đến vậy ư?"
"ừ, cho đến nay đây là ngôi sao kim cương có một không hai trên thế giới."
Giọng anh vui vẻ thoải mái, nhưng cũng không dễ dàng gì khi thừa nhận tình cảm
của mình trước mặt cô: "Được các tổ chức quốc tế kiểm tra và được thế giới công
nhận, ngôi sao đó mãi mãi tên là... 'Tâm Can'!" Đôi mắt anh lấp lánh như những
vì sao trên bầu trời xa kia, nụ cười tỏa sáng rực rỡ.
Cả một trận mưa sao băng đằng sau lưng, đôi mắt anh cũng lấp lánh, cảm nhận
từng làn gió đêm, anh khẽ nắm tay cô, từ từ quỳ xuống trước mặt cô, tay phải lấy
ra hộp nhẫn màu nâu, viên kim cương trên chiếc nhẫn được nạm thành hình trái
tim, nó được lấy từ ngôi sao kim cương độc nhất vô nhị đó.
Công ty ở tòa cao ốc đối diện có đặt một màn hình LED lớn, bên trong phòng
hội nghị của công ty đó vẫn còn sáng đèn.
"Ngôn thiếu gia, được rồi." Người nhân viên bước đến khẽ nói, Ngôn Tuấn đứng
bên cửa sổ nghe thây tiếng nói liền quay lại, quả nhiên trên màn hình là bộ mặt
lạnh tanh của tên Trần Ngộ Bạch, hắn ta đang nhăn nhó.
"Ngôn Thái tử gần đây nhàn rỗi thật đây." Trần Ngộ Bạch chau mày nói một cách
trắng trợn, giọng anh ta cũng lạnh như tiền.
"Đừng hiểu nhầm người tốt." Ngôn Tuân cười: "Tôi đặc biệt mời anh cùng xem
cảnh nhộn nhịp này, nêu bỏ lỡ thì phải đợi đến một trăm hai mươi năm nữa
đây."
Trần Ngộ Bạch khẽ nhướn mày.
"Chân thành khuyên anh nên bảo bà xã và con gái cùng xem đi. Bên ngoài tiếng
trống đã rộn rã, chắc sắp bắt đầu rồi." Một nửa màn hình bên phía Trần Ngộ Bạch
đã biến thành ống kính soi rõ bên trên tòa cao ốc.
Màn hình LED này đủ cho mấy sân vận động, mưa sao băng được quay trực tiếp,
rồi máy quay từ từ lia ra xa, sau đó quay đến phía dưới trận mưa sao băng, có
một người đàn ông mặc áo choàng đen, bộ mặt khôi ngô tuấn tú đang quỳ xuống, một
tay để trên chân, một tay cầm những ngón tay thon mảnh đẹp đẽ trước trán
mình.
Một chàng trai khôi ngô đang cầu hôn một bà bầu xinh đẹp dưới bầu trời mưa
sao băng.
Bên dưới tòa nhà là những tiếng kêu kinh ngạc, những âm thanh ấy lan đến tận
tầng Ngôn Tuấn đang đứng, nghe rất rõ.
Ở thành phố c xa xôi kia, Trần Ngộ Bạch tháo kính, day day thái dương.
Thấy người ta tỏ tình hoành tráng chưa? Vậy tối nay anh ta có lên giường
không nhỉ? Con gái xem được rồi sau này phải làm thế nào mới chịu nhận lời cầu
hôn đây?
Ngôn Tuấn đến vợ còn không có thì việc anh ta không quan tâm đến việc hôn
nhân đại sự của con gái cũng là chuyện đương nhiên thôi!
Trịnh Phiên Nhiên lúc ây không biết có hai kẻ đang xem cảnh này. Anh tập
trung toàn bộ vào đôi tay trước mặt mình.
Giây phút này anh đã dự tính từ mấy năm trước.
"Chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, đã là vợ chồng hợp pháp rồi, trong bụng em
còn có đứa con của anh, nhưng anh vẫn nợ em, không chỉ là nợ đám cưới, nợ lời
cầu hôn. Mấy năm nay anh đối xử với em như thế nào, khiến em chịu những oan ức
gì, có những điều em biết, có những điều em thậm chí còn không muốn nói ra." Anh
dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Anh nợ em nhiều như vậy mà cũng không cảm thấy
có lỗi chút nào, từ lâu vẫn là anh ép buộc em, luôn làm, luôn sống theo cách của
anh để nhìn thấy em phản kháng, thấy em bị ép đến đường cùng, rồi cuối cùng vẫn
phải tìm đến anh, như vậy anh mới thực sự thấy hạnh phúc..."
Chàng trai tuấn tú là vậy, khung cảnh lãng mạn là thế nhưng lời cầu hôn thì
thật là ngược đời, các cô gái đứng dưới vốn đang ôm mặt, giậm chân la hét liền
cười phá lên.
Tân Cam củng cười hì hì: "Anh đúng là tên bỉ ổi,"
Trịnh Phiên Nhiên không tức giận, trái lại còn mỉm cười nhìn cô: "Anh chính
là người như vậy, sau này chắc sẽ càng nghiêm trọng hơn, anh tuyệt đối sẽ không
để em rời xa anh, trừ khi anh chết, em là người phụ nữ của anh, vì anh mà chấp
nhận tất cả, anh sẽ đối xử với em như đối xử với chính bản thân mình."
Tân Cam một tay bị anh dắt đi, một tay chống lưng, khi nghe thấy những lời
ấy, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.
"Vẫn còn một việc nữa, cho dù anh là con người ngạo mạn nhưng vẫn