
suốt đời.
Tuy là trường hợp đặc biệt, đêm tân hôn sẽ không được thoải mái, nhưng Tân
Cam vẫn cảm thấy áy náy với anh, cho dù anh đòi hỏi đền bù quá đáng bao nhiêu
cũng nên đồng ý, người phụ nữ có thai mẫn cảm này ôm gối khóc ti tê, gọi tên
anh...
"Chà! Anh mắt dâm đãng này của anh chắc chỉ có Trần Tiểu Bạch mới đấu nổi."
Ngôn Tuấn thích thú thưởng thức nét mặt đăm chiêu của anh bạn thâm giao và đánh
giá.
Trịnh Phiên Nhiên uể oải cho thêm hai viên đá vào cốc rượu, chẳng muôn phản
bác lại. Tuy Thái tử gia có gì đó bất thường, nhưng ánh mắt vẫn rất sắc sảo,
nghe thấy lời nói coi thường mình thì tỏ ra tức giận!
Thực ra Ngôn Tuấn, Trần Ngộ Bạch và một số người anh triệu tập vốn đã muốn ra
về, nhưng lại bị anh ép ở lại để thực hiện kế hoạch bí mật đến hôm nay vẫn chưa
hoàn thành kia. Đáng tiếc Trịnh Phiên Nhiên không hề cảm thấy áy náy một chút
nào: "Đường đường là thái tử một nước, việc cỏn con này bao nhiêu năm rồi vẫn
chưa làm xong, còn ngồi đây mà kêu được à!"
Ngôn Tuấn suýt chút nữa đánh rơi cốc rượu: "Trịnh Phiên Nhiên, anh còn có
chút lương tâm nào không vậy? Tôi trước nay chưa từng phải động một ngón tay vào
việc gì, vì anh mà tôi mới phải làm đây! Anh còn trách tôi à?! Việc anh cầu hôn
thì liên quan gì đến tôi mà tôi phải tốn công thế này chứ?!"
"Cậu khắng định để tôi tự làm một mình hả?" Trịnh Phiên Nhiên nhẹ nhàng
nói.
Ngôn Tuấn tức giận không thèm nói nữa. Tên đàn ông trước mặt này lắm tiền đến
nỗi ngày càng trở nên không bình thường, rắc rối ngày càng nhiều. Việc này quan
trọng như an toàn bí mật quốc gia, một mình anh phải chịu oan ức và nhục
nhã.
"Trước cuối tháng sau cậu phải làm xong cho tôi, cô ấy sắp sinh rồi. Tôi thật
không muốn nghĩ tới lúc cầu hôn là lúc cô ấy đang cho con bú." Trịnh Phiên Nhiên
lạnh lùng đưa ra thông điệp cuối cùng. Những viên đá trong cốc đã dần tan hết,
cốc rượu lắc lư trong tay anh, rồi một hơi uống hết. Phụ nữ mang thai gần đến
ngày sinh tính tình thấtt thường, lúc thì đau buồn, lúc lại gắt gỏng, cả người
anh đầy mùi rượu thế này chắc chắn sẽ bị cô mắng cho tơi tả.
Ngôn Tuấn "hừ" một tiếng, nghĩ đến đạo cụ cầu hôn khác thường của hắn ta thì
ca thán: "Cầu hôn thôi mà anh cứ như đi đánh trận vậy, sau này khi con trai anh
cầu hôn có cần tôi đặt cho anh chiếc tàu chở máy bay đến không?"
Trịnh Phiên Nhiên im lặng hồi lâu, đột nhiên mắt sáng lên, gật gật đầu tán
thành: "Ý này được đấy... Đợi đến lúc cô ây sinh xong, tôi sẽ đền bù đám cưới
cho cô ấy!"
Thôi xong... Thái tử gia nghe mà chân tay rụng ròi, hôn mê bất tỉnh...
"Này..Trịnh Phiên Nhiên dừng mũi chân đá nhẹ vào anh ta, lắc đầu cảm khái:
"Đúng là người chưa làm bố thì không biết thế nào gọi là vững vàng cả!
Một tháng sau.
Ngôn Thái tử lảo đảo đến nhà Trịnh Phiên Nhiên, dọc đường luôn mân mê chiếc
hộp nhỏ trong túi áo, tiếng bước chân nhẹ tênh. Tên Trịnh Phiên Nhiên kia thật
không còn biết xấu hổ là gì nữa rồi, hắn đang ngồi trong ngôi nhà kính tràn ngập
ánh nắng, nhàn nhã lật từng trang báo, thưởng thức những chiếc bánh quy vừng vừa
mới ra lò và nhâm nháp tách trà chiều thơm phức. Cục cưng của hắn đương nhiên
cũng đang ở bên cạnh, hai người đang ngồi trên chiếc ghế mây giống như chiếc nồi
lớn. Cục cưng của hắn vừa ăn mơ vừa lật quyển tạp chí xanh xanh đỏ đỏ về bói
toán, lúc sau nhả ra một hạt mơ, cô kéo tay Trinh Phiên Nhiên, hắn chau mày rụt
tay lại, sau mấy lần kéo qua kéo lại thì tay của hắn đã bị cô giữ chặt, hạt mơ
ươn ướt đã nằm yên vị trong tay Tổng Giám đốc của chúng ta.
Ngôn Tuấn nhìn thấy cảnh này từ xa bất giác dừng chân, sau lưng mồ hôi túa ra
lạnh toát.
Tay ai đó lại được nhận thêm một hạt mơ nữa, bà bầu vui vẻ đứng dậy, anh chau
mày: "Em đi đâu?"
Tân Cam uể oải vươn vai.
"Em muốn làm gì để anh làm hộ cho, em ngồi xuống đi." Trịnh Phiên Nhiên thật
sự lo lắng cho cái bụng siêu to của cô, đã chín tháng rồi, còn khoảng một tuần
rưỡi nữa thôi, cái bụng lại to lớn như vậy, mỗi khi cô làm việc gì đó hơi mạnh
một chút là anh đều sợ chết khiếp, chỉ sợ cô đứng không vững rồi lại vập
ngã.
Tân Cam thoải mái vung tay vận động, rồi chậm chạp nói: "Em muốn đi vệ sinh,
anh có thay em đi được không?"
Bị cô mỉa mai, anh vừa xấu hổ vừa tức giận, con ngươi khẽ di chuyển, anh đưa
tay muốn dìu cô nhưng ai ngờ bụng cô to như thế mà tay chân vẫn rất linh hoạt,
cô nhẹ nhàng tránh bàn tay cúa anh rồi đỡ bụng vui vẻ bước đi.
Ngôn Thái tử lúc này đã đến, Trinh Phiên Nhiên cũng không muốn đuổi theo cô
nữa, anh quay đầu hỏi: “Đã xong chưa?" Ngôn Tuấn móc chiếc hộp từ trong túi áo
ra, Trịnh Phiên Nhiên dùng hai tay để đón lấy.
Trịnh Phiên Nhiên mở chiếc hộp, chăm chú ngắm nhìn vật bên trong rồi hài lòng
nói: "Nhiệm vụ đã hoàn thành, anh có thể đi được rồi đây!"
"Vợ thì ôm lên giường còn ông mai thì vứt xó." Ngôn Tuân lắc đầu cảm khái:
"Đáng tiếc, đợt trước tôi đã làm một tờ đơn yêu cầu được mục sở thị, tuần trước
sếp vừa phê duyệt rổi. Phiên Nhiên, tôi sẽ đóng quân tại đây."
Ánh mắt Trịnh Phiên Nhiên rời vật đang nằm trên tay, chuyển sang phía người
anh em tốt,