
ông bao
giờ biến mất trong trái tim ông.
Trước bia mộ còn có mấy bậc thềm, ông không thể tiến lại gần, chỉ có thể đưa
tay ra, gần nụ cười của bà nhất.
Và chỉ có thể vuốt nhẹ như thế mà thôi.
Trịnh An Đồng bắt đầu thấy tim đau nhói.
Từ trong rừng có tiếng chim bay đến phá vỡ sự yên tĩnh, vì nơi đây quá yên
tĩnh nên ngay cả âm thanh nhẹ nhàng đó cũng làm ông giật mình, Trịnh An Đồng cắn
răng chịu đựng nhưng không thể chịu đựng được nữa, ông ta cảm thấy mình không
còn chút sức lực nào để có thể gọi từng tiếng bi ai cái tên mà cả cuộc đời này
chỉ có thể chôn chặt trong đáy lòng.
"Sao em lại khổ thế..." Ông co người trong xe lăn, ánh mắt hiện những tia
sáng như đang dần vỡ vụn.
Thúy Phương, sao em phải khổ như thế?
Cho dù anh hận Trịnh gia chưa bao giờ coi anh là người, nhưng Phiên Nhiên là
con của em, bất kể cha nó là ai, chỉ cần có huyết mạch của em, đừng nói là người
thừa kế toàn bộ gia sản của Trịnh gia, muốn anh hy sinh tính mạng này cho nó,
anh cũng chỉ cần một câu nói an ủi của em là được. Cuộc đời của anh vốn đã không
thể hy vọng, vốn đã như cát bụi, hết lòng vì em cho đến chết, anh đều cam tâm
tình nguyện. Hà tất vì một sự rắp tâm cố tình chuốc say, hà tất vì một đêm trắng
đen không minh bạch, đã cướp đi danh tiết của em và mười năm không biết phải làm
sao của Phiên Nhiên? Sao phải khổ thế này cơ chứ?
Mặt trời khuất dần, cánh rừng cũng bắt đầu nhuộm đen, Trịnh An Đồng dùng hết
sức cùng lực kiệt của mình, nhìn bà ấy cười trong vô vọng, cái nhìn cuối
cùng.
Sau khi ông ta chết nhất định sẽ không thể lên thiên đường gặp bà ấy được,
giữa thiên đàng và địa ngục, mãi mãi không bao giờ được nhìn thấy nhau.
Tất cả những gì thuộc về cô đều liên quan đến anh,mười năm không hạnh phúc đó
đã qua rồi,tương lai còn như mấychục năm nữa,cô phải cùng anh giải quyết vướng
mắc,thiên đường hay địa ngục đều như nhau,anh là Trịnh Phiên Nhiên,là người sống
cùng cô đến suốt đời,suốt kiếp.
Trời ngày càng lạnh, bụng Tân Cam cũng ngày một lớn dần, thần sắc còn tốt hơn
trước đây, coi như không uổng công chú Trần mấy tháng nay, ngày nào cũng vào
bếp, hai mẹ con cô đều được chăm sóc khỏe mạnh.
Bốn tháng trước, phần lớn quần áo của Tân Cam vẫn còn mặc được, bây giờ chỉ
có thể vứt xó, bụng đã phình to như quả bóng, người cô như thùng phi di động
vậy. Trịnh Phiên Nhiên mời một số nhà thiết kế quen thuộc của cô đến, đặt làm
cho cô một tủ quần áo bà bầu vừa đẹp, vừa thoải mái.
Thực ra Tân Cam vẫn còn khoan dung đối với cân nặng và ngoại hình của mình,
sau khi sinh con xong, chi cần chịu khó luyện tập giảm béo là được, khổ nỗi hai
bên cánh mũi của cô nổi lấm tấm những vết ban đỏ, dù số lượng không nhiều nhưng
cũng đủ làm cho cô buồn bực.
Buổi tối hôm đó, Trịnh Phiên Nhiên đi vào phòng tắm đúng lúc cô đang chau mày
trước gương, anh nhìn cô nói: "Nếu không nhìn gần thì không thấy những vết đó
đâu."
"Em không trưng cầu ý kiến của anh." Cô nói một cách lạnh nhạt, khinh khỉnh
nhìn anh từ trong gương.
Trịnh Phiên Nhiên đang cởi áo, nghe cô nói vậy thì chợt sững người, sau đó
bước đến bên cô, ôm cô từ đằng sau, nói: "Phụ nữ thường thích làm đẹp vì người
mình yêu, đúng không?"
"Điều ấy càng không cần anh phải ý kiến."
Anh thích thú ôm lấy thân hình to lớn của cô: "Câu này trước đây em nói còn
có lý, bây giờ thì. Anh ôm lấy cái eo mà hai vòng tay cũng không ôm hết của cô
rồi nhướn mày nhìn làn da mềm mại của cô trong gương.
Tân Cam vừa nghe thấy câu nói này của anh, đang lúc buồn bực, trên mặt cô lại
toát lên vẻ vô cùng quen thuộc đối với Trịnh Phiên Nhiên - đôi mắt rực sáng, tức
giận nhìn chằm chằm vào anh.
Còn anh lại rất vui vẻ thích thú, nghiêng mặt hôn lên má cô.
"Biến ra chỗ khác đi! Anh không thấy phiền à?" Tân Cam huých khuỷu tay đẩy
anh ra, "Em đã xấu đến thế này rồi anh vẫn còn muốn hôn à? Anh làm sao hiểu được
chứ!"
"Có xấu đến mấy cũng không quan trọng..." Anh hôn lên đôi môi mềm mại của cô
thật lâu, Tân Cam không thể nói được gì, cô muốn đánh anh nhưng lại nghĩ tới cơ
thể nặng nề của mình, tức giận đến mức mặt đỏ bừng lên. Anh buông cô ra, hít
thở, nhìn bộ mặt đỏ bừng không thể nói nên lời của cô, anh cười đắc chí, cúi đầu
nói với giọng khàn khàn: "Anh vẫn thích như thường."
Nụ hôn cuối cùng trong phòng tắm là do bà bầu không chịu phối hợp, nên được
kết thúc vội vàng, Trịnh Phiên Nhiên nhìn khuôn mặt khó chịu của cô, anh thò tay
vào trong chiếc áo choàng.
Tân Cam bất giác đứng thẳng lưng, bên tai nghe thây tiếng thở ngày càng gấp
gáp của anh, cô đang do dự thì đột nhiên bụng khẽ động, lần đầu tiên cảm nhận
được rõ ràng cái thai đang cựa quậy.
Cô vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội vàng kéo tay anh, giọng vui hẳn lên:
"Phiên Nhiên, thằng bé vừa mới đạp này, anh sờ thử xem."
Trịnh Phiên Nhiên không dám tức giận, cố kìm nén, thở dài chán nản để lấy lại
tinh thần.
"Anh có cảm thấy không?!" Tân Cam phấn khởi hỏi.
Trịnh Phiên Nhiên đành phải "ừm" một tiếng, trong lòng lại nghĩ thằng nhóc
này có bản lĩnh thì cứ nằm trong bụng mẹ cả đời đi, không sau này ra đời, bố sẽ