Snack's 1967
Tâm Can

Tâm Can

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323851

Bình chọn: 8.00/10/385 lượt.

iêu chuẩn thai nhi đều bình thường, không có vấn đề gì đâu. Sinh đẻ mà,

ai cũng đều vậy cả, mọi người không cần phải kinh ngạc quá đâu."

Bà ấy còn chưa nói xong, Trịnh Phiên Nhiên mặt đã tái mét, sải bước đến đẩy

cửa phòng định xông vào, Phiên Hoài vội lao đến giữ anh lại, Tân Thần giữ chặt

hai tay anh, Nhã Kỳ thì đứng chắn trước cửa phòng.

Tống Nghiệp Hàng cũng bước đến, nói: "Bác sĩ đã nói như vậy rồi thì sẽ không

có vần đề gì đâu, con đừng quá lo lắng, con cứ thế xông vào sẽ làm vướng tay

vướng chân các bác sĩ mà còn làm cho Tiểu tân lo sợ nữa”

Biểu hiện của Trịnh Phiên Nhiên cho thấy anh đã vô cùng lo lắng, lại còn bị

ba đứa nhóc kẹp chặt, anh sắp bốc hỏa đến nơi, nhưng cũng hết cách, cuối cùng

đành yếu ớt gầm lên một tiếng không cam tâm: "Đang yên đang lành lại đi sinh em

bé làm gì chứ!"

Tất cả mọi người ở đây.,. trong đầu đều lóe lên một cái nhìn đen tốỉ.

Tân Cam lúc này đang mê man trong căn phòng hộ sinh yên tĩnh. Cô cảm nhận

được có rất nhiều người xung quanh mình, thỉnh thoảng lại có người đến trấn an,

còn cho cô uống sô cô la nóng. Bụng đau từng cơn, không biết tỉnh lại vào lúc

nào, tuy đau đến không còn sức lực nữa, nhưng bên tai vẫn nghe thấy giọng nói

quen thuộc của bác sĩ Tôn vang vọng ở bên ngoài, câu nói của Trịnh Phiên Nhiên

làm các bác sĩ, hộ lý trong phòng đều bật cười.

Tân Cam căng tai ra nghe hết những lời bác sĩ Tôn nói, cho dù trong người vẫn

cảm thấy khó chịu, vừa nóng vừa lạnh nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, bình

yên. Cô chợt có chút hối hận, ban

đầu không nên cự tuyệt, không cho anh vào cùng, nếu như bây giờ anh đang đứng

ngay bên canh cầm tay cô, nhìn cô người đẫm mổ hôi, vừa đau đớn vừa thảm hại,

không biết anh sẽ giẫy nẩy lên vì tức giận như thế nào?

Ha ha...

Nghĩ đến Trịnh Phiên Nhiên, cảm giác đau đớn cũng giảm đi rất nhiều.

Không biết bao lâu sau, có tiếng bác sĩ đỡ đẻ nói: "Dùng sức rặn đi!" Thế rồi

cô cảm thấy phần thân dưới có cái gì đó nong nóng, sau đó là tiếng khóc của đứa

bé vang lên... Cả người Tân Cam nhẹ nhõm, mệt rã rời, nghe thấy tiếng bác sĩ Tôn

từ xa: "Sinh rồi, sinh rồi, mau ra ngoài thông báo, mau đi đi! Muộn chút nữa cậu

ta sẽ phá bệnh viện mất!"

Tân Cam muốn nói "đợi chút, giúp tôi nói với anh ấy câu này" nhưng miệng chưa

kịp nói thì đã hôn mê bất tinh.

Giấc ngủ này của cô quả thật rất lâu, lúc tỉnh dậy đã sang đêm thứ hai. Ngọn

đèn ngủ trên tường đang chiếu những tia sáng vàng yếu ớt, vừa mở mắt cô đã trông

thấy người đứng bên cạnh cửa sổ quay lưng về phía mình, nhìn ra bên ngoài, những

ngôi sao phía xa đang lâp lánh.

"... Phiên Nhiên!" Giọng cô yếu ớt.

Hình bóng đó khẽ giật mình, ngay lập tức quay lại rồi ngẩn người ra, sau đó

nét mặt cũng trở nên bình tĩnh hơn, thậm chí còn trở về bộ dạng thường ngày.

"Em tỉnh rồi à?" Trịnh Phiên Nhiên bước đến, khom lưng lau những giọt mồ hôi

trên mặt cô, động tác rất nhẹ nhàng, giọng nói cũng vẫn bình thường: "Em có muốn

ăn gì không?"

Tân Cam định thần nhìn anh nở nụ cười rạng rỡ: "Anh vẫn còn giận à?"

Trịnh Phiên Nhiên đứng thẳng người.

"Em cũng không nghĩ em lại sinh ngay vào lúc ấy..." Rõ ràng là muốn nói với

giọng nhẹ nhàng lấy lòng nhưng khi nghĩ đến màn cầu hôn kinh thiên động địa ấy,

cô lại không nhịn được cười: "À, chiếc nhẫn cầu hôn của em đâu rồi nhỉ?" Còn

chưa đến đoạn đeo nhẫn đã không chịu được, phải vào bệnh viện sinh em bé

rồi.

Mặt anh xám xịt, móc trong túi ra chiếc hộp, nhẹ nhàng đặt vào tay cô. Tân

Cam nhìn chiếc hộp cảm thấy quen quen, mấy hôm trước Ngôn Tuấn đến nhà, cô đã

nhìn thấy Ngôn Tuấn đưa chiếc hộp này cho anh.

"Cái này lấy từ ngôi sao đó xuống đúng không?" Tân Cam nghiêng đầu, nói với

giọng nịnh nọt: '... Đúng là thiên hạ vô địch!"

Trịnh Phiên Nhiên lặng lẽ đeo nhẫn cho cô, tuy kế hoạch cầu hôn đổ bể, nhưng

hiếm khi thấy cô nũng nịu với mình, không uổng công anh khổ công tốn sức, và nợ

cả Ngôn Tuấn nữa.

Trịnh Phiên Nhiên hôn lên ngón tay đeo nhẫn của cô, nét mặt của anh lúc này

thật dịu dàng.

"Hello!" Cánh cửa phòng hé mở, Tân Thần thò đầu vào, nháy nháy mắt với chị

họ, "Chị tỉnh rồi à, chị có muốn gặp con trai không?"

Tân Cam vội vàng chống tay đòi ngồi dậy.

Trịnh Phiên Nhiên đỡ vai cô, quay đầu lườm Tân Thần: "Mang thằng bé lại

đây."

Hai tay anh vẫn còn phải quấn băng gạc, Tân Thần trong lòng thấy hổ thẹn,

không dám cãi lại, cô ấy đẩy cửa đi vào, theo sau là Nhã Kỳ đang bế đứa bé và

Phiên Hoài cùng bước vào.

Tống Nghiệp Hàng cũng đến, Trịnh Phiên Nhiên nói với ông vài câu nhưng mắt

thì vẫn không rời khỏi người đang ở trên giường.

Không muốn để cô ngồi dậy, sao cứ nhất định phải ngồi dậy thế không biết?

Thằng nhóc nặng hơn bốn kilôgam đây, ôm lâu như thế tay làm sao chịu nổi!

Cái con nha đầu Tân Thần này, nhất định phải nghĩ cách gả nó đi càng sớm càng

tốt.

Tống Nghiệp Hàng cười cười, nhìn bộ dạng người ở đây mà tâm hồn thì để chỗ

khác của Phiên Nhiên, còn đâu dáng vẻ thét ra sấm của một vị Tổng giám đốc

nữa.

"Được rồi, chúng ta về đây, Tiểu Tân cần được nghi ngơi, mấy đứa ở đây quấy

rầy thì con bé làm sao