Polaroid
Tâm Can

Tâm Can

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322894

Bình chọn: 7.5.00/10/289 lượt.

p.

“Xin lỗi, có làm cô đau không?" Anh nhẹ nhàng dìu cô.

Tân Cam lắc đầu, rút tay lại: “Không sao, là lỗi của tôi."

Anh thấy cô rụt tay lại thì cười rất tươi, chân thành nói: "Cô gái xinh đẹp,

tôi có vinh dự được mời cô nhảy một điệu không?"

Tân Cam lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không có tâm trạng để nhảy!"

"Không sao, nhất định sẽ còn gặp lại."

Anh không hề làm khó cô, Tân Cam bất giác liếc nhìn anh. Nụ cười thật trong

sáng, cô nhìn anh ấy gật gật đầu rồi vội vàng bỏ đi.

Hôm nay, Thôi gia mời toàn khách VIP của thành phố G, từ lầu một đẽn lầu hai,

cả hai tầng đều trang hoàng lộng lẫy, đèn sáng lấp lánh. Người đông nghịt, đa số

đều là người, quen.

Quen thuộc nhất đương nhiên là tiểu thư nhà họ Tống - Tống Nhã Kỳ, đang khoác

tay Trịnh Phiên Nhiên dạo qua dạo lại, cô ấy mặc kệ bao nhiêu người đang nhìn

chăm chăm vào mình, kiêu ngạo như không có ai ở đây. Bộ váy hồng hôm nay cô mặc

là váy cướp được của Tân Cam. Lúc đó Tân Cam tức lắm, bèn đặt lại bộ khác, hôm

đi thử váy, cô nghĩ ra một ý xấu, thu nhỏ phần eo so với cái váy trước cô mặc

hơi rộng, rồi bỏ phần đuôi váy chắp vào phần mông cho thật chật, nghĩ đến ngày

mặc cùng lúc vói Nhã Kỳ, nhất định con bé sẽ tức chết.

Không ngờ ngày đó đã đến thật nhanh.

Tân Cam nghĩ đến việc lúc chiều nói chuyện với bố cô cắn môi không nhịn được

cười. Quả nhiên khi nhìn thấy cô, Nhã Kỳ lập tức nhấc tà váy chạy đến, đàn ông

đứng dạt sang hai bên liếc nhìn, sau khi nói nhỏ nhẹ vài câu gì đó, khuôn mặt

Nhã Kỳ mới hạ hỏa, do dự một lát rồi cũng thả lỏng tay ra.

Trịnh Phiên Nhiên quay người lại, Nhã Kỳ nhẹ nhàng khoác tay anh. Nhìn cảnh

hai người tay trong tay, Tân Cam có chút chạnh lòng, cô không còn cảm thấy thú

vị nữa, bèn bỏ lên sân thượng đứng.

"Tân Cam!" Không biết con ngựa số một thành G đứng sau lưng cô từ lúc nào,

cũng đã thay quần áo, cười cười như thường lệ, rồi ôm lấy eo cô: “Sao lại đứng

một mình hóng gió thế này?"

Tân Cam vội vàng né tránh: "Xin chào."

"Ok!" Thôi Thuấn Hoa giơ hai tay tỏ ý vô hại, sắc mặt cũng không tỏ ra oan

ức, "Thật vô duyên, quên khóa cửa, tôi không cố ý diễn trước mặt cô... Có phải

cô có một người em họ tên là Tân Thần không? Tôi nhìn thấy ảnh cô ở chỗ cô

ấy.”

Tân Cam nghĩ nhanh đến, rồi chỉ chỉ vào anh ta và "há" lên một tiếng.

"Thật đáng chết!" Thôi Thuấn Hoa sờ mũi, thần sắc phức tạp biểu lộ sự ngượng

ngùng và có đôi chút khó hiểu, "Tôi biết kiểu gì con nha đầu đó cũng nói xấu tôi

mà."

"Tôi chưa hề gặp lần nào nghiêm trọng như anh nói cả." Tân Cam an ủi nhưng

không có chút thành ý.

Hai người đang ngầm cười nhau thì có tiếng nói đằng sau họ: "Anh, bố đang tìm

anh."

Thôi Thuấn Hoa vừa nghe xong đã cảm thấy đau đầu, giả vờ bận rộn như không

nghe thấy gì, Tân Cam quay người nhìn ra vẻ bảo anh ta đi đi, lui bất gặp ngay

đôi mắt đen thăm thẳm đang nhìn cô.

"Cô xem, chúng ta lại gặp nhau rồi.’'

Tân Cam phát hiện ra nụ cười của anh chàng này đúng là vũ khí lợi hại, ánh

mắt chăm chú và chân thành nhìn cô cười, cho dù cô không muốn làm quen với anh

ấy thì chí ít cũng có chút lay động.

"Tôi là Thôi Thuấn Thần." Giọng nói nhẹ nhàng cùng nụ cười thật ấm áp, "Rất

vui được làm quen với cô, Tân Cam."

Thôi Thuấn Thần, đây là cậu con trai út được mong đợi nhất nhà họ Thôi, được

dự đoán là người nối nghiệp nhà họ Thôi, bữa tiệc hôm nay cũng chủ yếu là đế

chào mừng anh ấy về nước.

Tân Cam bắt tay Thôi Thuấn Thần, bị bàn tay ấm áp đó nắm chặt lấy, cô ngẩng

lên cười với anh, nhưng trong lòng lại thở dài buồn bã.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, cô trở về nhà, Nhã Kỳ quả nhiên rất tức giận. Tống

Nghiệp Hàng không hiểu được ý nghĩa to lớn của bộ váy đối với một cô gái nên đã

mắng Nhã Kỳ, bà Tống đứng trước mặt chồng lại không biết nói gì, đúng lúc Tân

Cam bước vào, quả nhiên bộ váy cô đang mặc giống y như váy của Nhã Kỳ, khuôn mặt

xinh đẹp của cô bất đắc dĩ cũng tỏ vẻ lúng túng.

Tống Nghiệp Hàng nhìn cô con gái lớn, theo như quan sát của ông thì thật sự

hai bộ lễ phục này không khác nhau là mấy, nhưng chiếc váy mặc trên người Nhã Kỳ

có vẻ sặc sỡ, vói thân hình thon thả nhẹ nhàng của Tân Cam thì bộ váy lại giống

như giọt nước được hóa trang sống động, giống như từng giọt nước đang men theo

cơ thể cô lăn dài xuống, trông thật quyến rũ.

Lúc này, trong một đêm bình thường như thế, khi ông cũng đã ngoài năm mươi

rồi, nhưng chỉ vì một cái váy đã khiến ông hoài niệm không biết bao nhiêu chuyện

trong quá khứ.

Tân Cam ung dung đi vòng lại, chìa tay ra cười cười hỏi ba người họ: "Sao

vậy?"

Nhã Kỳ vừa tức vừa đố kỵ, lau lau nước mắt, bà Tống cắn chặt môi. Tống Nghiệp

Hàng lặng người đi một lúc, thần sắc phức tạp quay sang nói với cô: " Không có

chuyện gì... con lên lầu nghỉ ngơi đi."

Tân Cam bước ngang qua Nhã Kỳ, lườm một cái khiến cô ấy càng khóc to hơn, cô

vừa đi vừa huýt sáo bỏ lên lầu.

Đang tắm, chuông điện thoại reo vang, cô vẫn không ngừng hát: "Xin chào."

"Xe tốt đấy chứ?" Trịnh Phiên Nhiên cuời nói.

Tân Cam cười giễu cợt, hồi nãy Thôi Thuấn Thần đưa cô về, giữa đường bị một

chiếc Benley trắng va nhẹ vào