phía sau. Thôi Thuâh Thần vừa mới về nước nên
không quen đường, lúc đấy vừa liếc một cái, cô đã nhận ra ngay biến số xe là của
ai.
Cô trượt xuống bồn nước nóng, thưởng thức tiếng nhạc đang ngân nga, âm thanh
tự nhiên cũng trở nên mềm mại hơn, "Người còn tốt hơn nữa đấy." Tân Cam nghe
thấy rõ giọng nói trầm bổng của anh trên điện thoại, cô cười không thành tiếng:
"Còn chuyện gì nữa không?"
Trịnh Phiên Nhiên im lặng một lúc, ngữ khí lúc này có vẻ lạnh hơn: "Tháng sau
sinh nhật Nhã Kỳ, nên tặng cái gì đế cô ấy ngạc nhiên?"
"Anh rửa sạch mình trước đi, trên cậu bé của anh kết thêm hình con bướm, vừa
ngạc nhiên lại khiến cô ấy thích hơn đấy." Tân Cam đạp đạp nước sung sướng, nói
một cách bất cần.
Anh lạnh lùng cười nói: "Đừng nghĩ ai cũng giống em, nhục dục nông cạn và u
mê."
"Ồ, với cáí tư sắc và kỹ xảo của anh có thể sánh với "nhục dục"?"
"Anh nhớ lúc em nằm dưới anh, từng giây phút em đểu tỏ ra rất u mê đấy
thôi."
"Thật ra đối với anh lúc đó, em chỉ diễn thôi."
Nói đến đây, anh chợt im bặt.
"Cô, đừng hòng đưọc tôi đếm xỉa đến." Lúc lâu sau, anh khẽ nói.
Sau tiếng tút tút nữa chừng, điện thoại chuyến sang chế độ bận.
Tân Cam rút tay lại, cả người cô chìm trong làn nước vừa thơm vừa ấm, tiếp
tục hát vui vẻ.
Lại giận rồi.
Là lá la la…
Chương 2
Sống phóng đãng với anh 10 năm , ngay cả những lúc riêng tư Tâm Can cũng
không bao giờ nghĩ đến việc cưới anh
Nói như vậy hình như không đúng?phải là….
Sống phóng đãng với anh mười năm ,ngay cả những lúc riêng tư, Tâm Can trước
nay chưa từng dám nghĩ đến việc cưới anh
Ngày hôm sau đi làm, nét mặt rạng rỡ, bài hát hôm qua còn vang tới tận văn
phòng.
Cô thư ký hỏi: "Tâm trạng của Tổng Giám đốc hôm nay thật tốt."
Tân Cam lần lượt ký hết những giấy tờ mà cô thư ký đưa rồi trao lại cho cô
ấy, nháy mắt nói: "Tối qua ngâm mình trong bồn tắm cảm thấy rất thoải mái."
"Cái này..." Cô thư ký do dự: "Tân Tổng, Cố phu nhân đó... đến rồi, bà ấy
muốn gặp cô."
Sắc mặt Tân Cam không đổi, vẫn híp mắt cười: "Nếu bà ta đã đến rồi thì mời bà
ta vào đi."
"Vâng." Cô thư ký chợt nghĩ ra điều gì, quay lại nói: "Phải rồi Tổng Giám
đốc, người được phái đi nhà máy tinh chế dầu ở Pháp tối hôm qua đã về nước."
"Sao nhanh thế?" Tân Cam ngạc nhiên.
"Anh ta mang về một số khoản ghi trong sổ sách... Nghe nói tất cả thủ tục bên
đó đều đã sớm bàn giao hoàn tất. Bốn tháng trước, nhà máy cũng đã chỉnh đốn
xong, bắt đầu đi vào hoạt động, người phụ trách rất có năng lực và cũng rất đáng
tin cậy. Đây là lợi nhuận của sáu tháng đầu năm và kế hoạch chi tiêu của sáu
tháng cuối năm."
Tân Cam cẩn thận nhận lấy bản báo cáo, im lặng hồi lâu.
"Tân Tổng, tôi nghĩ bàn kế hoạch thu mua này không phải gần đây mới hoàn
thành đâu." Cô thư ký nhắc nhở.
Đương nhiên là Tân Cam biết. Một nhà máy to như thế, lại ở tận nước Pháp xa
xôi, đến người có khả năng tính toán tài chính giỏi như Trịnh Phiên Nhiên cũng
khó có thể chỉnh đốn và cho vận hành nhà máy trong một thời gian ngắn. Chi e là
một năm trước, khi bọn họ vừa mới quay về, anh đã tiến hành ngay rồi.
Thư ký nhìn cô chau mày, lặng lẽ đi ra ngoài. Cánh cửa đóng lại, trong phòng
chỉ còn một mình Tân Cam ngồi trầm tư, theo thói quen, cô mở ngăn kéo bên tay
phải, lấy ra một gói kẹo, thay đổi tư thế rồi từ từ bóc ăn.
"Thật đáng ghét!" Tân Cam ngậm kẹo lẩm bẩm như người vô hồn, không ngừng thở
dài: "Trịnh Phiên Nhiên, cái đồ biến thái!"
Thư ký đợi nửa tiếng đồng hồ, đoán sếp đã lấy lại tinh thần mới mời khách
vào. Tân Cam vừa ăn hết một gói kẹo thì nghe thấy tiếng gõ cừa. Ngay cả tiếng gõ
cửa của mỹ nhân hai mươi năm trước đã từng làm chấn động cả thành phố ấy cũng
rất tao nhã "Mời vào!" Tân Cam ngẩng đầu lên.
Mẹ của Cố Trầm Trầm thong thả bước vào, bà ta mặc chiếc xường xám màu xanh
ngọc như nước ở Giang Nam vậy.
"Cố phu nhân!" Tân Cam cười tự nhiên: "Đại mỹ nhân hạ cố tới thăm, đúng là
rồng đến nhà tôm."
Giọng Giang Nam của Cố phu nhân vừa thanh vừa dịu, người nghe không mềm lòng
mới lạ: " Thật là biết nói chuyện, chẳng trách Trầm Trầm lại ngưỡng mộ cô như
vậy."
Tân Cam bật cười thành tiếng: "Cố phu nhân,bà ngày càng biết nói đùa!"
"Hôm nay tôi đến tìm cô không phải vì chuyện của Trầm Trầm. Tiểu Tân, có
người muốn gặp cô, chỉ có hai người với nhau." Nói xong bà ta nở một nụ cười
thật tươi. Đệ nhất mỹ nhân của thành phố G năm xưa cho dù bây giờ đã có tuổi
nhưng vẻ đẹp vẫn nghiêng nước nghiêng thành.
"Vâng." Tân Cam trả lời dứt khoát: "Khi nào và ở đâu ạ?"
Cố phu nhân chuyển lời. Đến lúc sắp ra về, mắt bà ta long lanh, dịu dàng nhìn
Tân Cam nhưng không nói gì. Tân Cam bỗng có cảm giác hối hận đã bắt nạt Cố Trầm
Trầm - con gái bà ta.
"Trầm Trầm nhà tôi vẫn còn phải dạy dỗ nhiều, cô làm như thế là rất tốt."
Giọng bà ta nhẹ nhàng như đang thực sự khen ngợi cô. Tân Cam vẫn tươi cười với
bà ta, nhưng lưng thì cứng ngắc, chẳng thoải mái chút nào.
Vết thương trên môi Trịnh An Đồng đã không còn rõ nữa, nhìn thấy Tân Cam, ông
ta cố vịn tay đứng dậy.
"Tôi xin lỗi, thật sự hôm đó tôi không cố ý đá ông." Tân Ca