
ghĩ
bản thân mình thực sự không biết giành đất diễn, nhìn cũng không có
chuyện gì, huých Triệu Tiểu Nhu: “Chúng ta đi thôi.”
Triệu Tiểu Nhu liếc mắt nhìn cô, hướng về phía Trần Uyển Di hất hất cằm: “Em không cùng thứ gái điếm kia nói một chút gì hả?”
Chu Thương Thương ngẫm lại cũng chỉ có thể là bạo hành gia đình, vẫn là lắc đầu.
Triệu Tiểu Nhu giận ra mặt trợn trắng mắt liếc cô.
Chu Thương Thương tư tưởng đấu tranh một hồi, đi tới trước
mặt Trần Uyển Di, nghẹn ra một câu: “Con gái êm đẹp làm tiểu tam làm
chi, tiểu tam, trên số học chỉ là một số dư mà thôi.”
Triệu Tiểu Nhu nhíu vùng xung quanh lông mày: “Chu Thương Thương, em đây là đang gãi ngứa.”
Trần Uyển Di nghe được Chu Thương Thương ba từ, đột nhiên
ngẩng đầu, thì ra ả nghĩ sai rồi, vị trước mặt ả này mới là vợ trước của Tô Dần Chính a, Trần Uyển Di nhìn mặt mày Chu Thương Thương, cúi đầu
không nói lời nào.
Chu Thương Thương nhìn thẳng vào Trần Uyển Di: “Nhìn cái gì, cũng không nhìn xem bản thân bị đánh thành bộ dáng gì nữa.”
Triệu Tiểu Nhu ôm bụng nhếch miệng cười: “Thương Thương a Thương Thương, có thể cho thêm chút lực không.”
Chu Thương Thương nhìn Triệu Tiểu Nhu, cô nghèo từ rồi.
Triệu Tiểu Nhu giẫm giẫm chân: “Ai ui ai ui, Thương Thương em đây là cười chết chị rồi.”
Lúc này, Trần Uyển Di đột nhiên ngẩng đầu, cười lạnh bắt
đầu phản kích: “Mấy người không phải quá đáng rồi sao, cô cùng Tô Dần
Chính đều đã ly hôn, trong lòng bất bình cũng đừng phát tiết trên người
tôi, có đặc quyền là giỏi sao, hay là xã hội này không nói đạo lý.”
“Bốp ——” một cái tát vang dội khiến cho người bảo vệ ngồi ở cách đó không xa thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Nếu như nói lúc vừa bắt đầu cô không có nhập vai, hiện tại
cô thực sự tiến nhập vào màn diễn, Chu Thương Thương mắt lạnh nhìn Trần
Uyển Di: “Cô đã mặt dày mày dạn nói đạo lý vơi tôi, tôi cũng nói đạo lý với cô, tôi đã thấy rất nhiều người làm tiểu tam, tuy nhiên làm tiểu
tam làm đến càn rỡ như cô vậy thật đúng là hiếm thấy, tôi với hắn còn
chưa ly hôn, đã thấy cô y như thằng hề nhảy loạn chọc cười, nói thật,
tôi đây không có cảm giác gì nhiều, cô chẳng qua là đem người đàn ông
tôi không muốn nữa coi thành bảo bối, cô thật nghĩ rằng cô nhặt được bảo bối sao?”
“Được rồi, cô có ba mẹ không? Bọn họ hẳn là đã dạy cô làm
sao làm một cô gái bình thường có tên có tuổi, cô ngày hôm nay trở về
cho bọn họ nhìn mặt của cô, để cho bọn họ nhìn xem, hay là bởi vì bọn họ không có dạy dỗ cô đàng hoàng, cô mới có thể bị người ta đánh thành bộ
dáng như bây giờ.”
“Thế nào, không phục sao?” Chu Thương Thương nở nụ cười một chút, “Đừng trừng mắt nhìn tôi, nếu như cảm thấy không công bằng, cô có thể báo cảnh sát; nếu như cảm thấy oan uổng, cô có thể chạy đến chỗ hắn kêu oan, thế nhưng tôi cũng nói trước, đừng tưởng rằng có hắn làm chỗ
dựa vững chắc thì không biết tốt xấu, nếu như không phục, chờ tới ngày
cô chuyển chính, ngày đó tôi nhất định tặng một phần lễ vật cho mấy
người.”
“Được rồi, về sau thấy tôi, cô phải né qua một bên mà đi,
có đôi khi xã hội này chính là không nói đạo lý như vậy, có đầu óc một
chút, đừng làm chuyện thấp hèn rồi uất ức ba ba đi oán giận xã hội này
không có độ khoan dung.”
. . .
-
Lúc Chu Thương Thương theo Triệu Tiểu Nhu từ trong phòng an ninh đi ra, khóe miệng liên tục cong lên hai lần, Triệu Tiểu Nhu
nghiêng đầu nhìn hai cái, biểu dương nói: “Không tệ, nói rất đạo lý.”
Chu Thương Thương lôi kéo Triệu Tiểu Nhu, nói lên cảm nghĩ
sau khi giáo huấn: “Thật ra em cũng cảm thấy rất kỳ quái, vừa bắt đầu
vốn cái gì cũng nói không nên lời sau bỗng nhiên một luồng ý thức xông
ra.” Nói xong, đẩy đẩy Triệu Tiểu Nhu, “Có phải là rất được hay không?”
Triệu Tiểu Nhu: “Tuy rằng công lực so ra kém hơn chị, nhưng mà em rốt cuộc tự lập thành một phái, muốn gia nhập đội cảm tử tiểu tam của chị hay không, chị phong em làm Tả sử.”
Chu Thương Thương lắc đầu: “Không cần, em đã thoát ly khỏi biển khổ.”
Triệu Tiểu Nhu cúi đầu, nét cười trên mặt phai nhạt vài
phần, qua một lúc, mở miệng hỏi Chu Thương Thương, “Sau khi ly hôn, hài
lòng không?”
Chu Thương Thương trả lời tương đối nhanh: “Khẳng định so với trước khi ly hôn hài lòng hơn.”
“Phương pháp khai tâm là làm thế nào?”
Chu Thương Thương suy nghĩ một hồi: “Khả năng giống như
trước đó chị nói, sẽ không cam lòng, thế nhưng mỗi ngày qua thể xác và
tinh thần sống thoải mái, cho dù vẫn còn không cam lòng cũng cảm thấy
không hề gì.”
Triệu Tiểu Nhu nghiêng đầu nhìn cô: “Thành thật nói, có phải có mùa xuân thứ hai hay không?”
Chu Thương Thương: “. . .”
-
Hàn Tranh “Mùa xuân thứ hai” hai mí mắt buổi tối vẫn nháy
tới nháy lui, anh phân không rõ lắm bên nào nháy là xui xẻo bên nào nháy là may mắn, nằm ở trên sô pha xem báo chí một hồi, vẫn là gọi một cuộc
điện thoại qua cho Chu Thương Thương.
“Lúc nào mới về nhà?” Hàn Tranh hỏi.
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, Hàn Tranh
tay cầm điện thoại di động quay đầu, Chu Thương Thương hai tay đang ôm
một cái rương to đi vào, ngoài ra, trong tay còn cầm điện thoại di động.