The Soda Pop
Tâm Hữu Bất Cam

Tâm Hữu Bất Cam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325683

Bình chọn: 7.00/10/568 lượt.

m.”

Tô Dần Chính nở nụ cười, khiêu khích nói: “Phim tình cảm không phải

cũng chia ra rất nhiều loại sao? Tính ra thì mấy thứ phim văn nghệ căn

bản không thích hợp với chúng ta, nếu không thì hai chúng ta xem một cái trình độ thâm sâu hơn?” (đó thấy tục chưa, vợ mình vừa mới bị bắt cóc mà nó vậy đó, cái thằng này hết thuốc chữa)

Trần Uyển Di ở trong điện thoại mắng to Tô Dần Chính lưu manh, trước

khi cúp máy lưu luyến không rời dặn dò một câu: “Buổi tối 8 giờ, đừng

đến muộn.”

Tô Dần Chính vẫn là cùng Trần Uyển Di xem một bộ phim văn nghệ tình

yêu thuần khiết, có thể là bởi vì bộ phim thực sự là rất văn nghệ rất

thuần khiết, Tô Dần Chính ngồi ở ghế lô VIP trong rạp chiếu phim căn bản không coi bao nhiêu, từ lúc bắt đầu chiếu đến lúc chấm dứt chỉ lo chơi

di động.

Trần Uyển Di cười, đường đường Tô tổng vậy mà còn chơi di động, thời

điểm bộ phim sắp chấm dứt, từ vị trí của mình ngồi xuống trên đùi Tô Dần Chính, Tô Dần Chính cười tủm tỉm đem tay nhét vào trong váy Trần Uyển

Di: “Cô ngồi như vậy không phải quấy rầy tôi xem phim sao?”

Trần Uyển Di cởi bỏ nút áo sơmi của Tô Dần Chính, một bên hôn lên

xương quai xanh xinh đẹp của hắn, một bên lại hỏi: “Anh có đang xem sao? Căn bản ngay cả mặt nhân vật chính cũng chưa xem nữa?”

Bàn tay Tô Dần Chính đùa dai nhấn thật mạnh một cái: “Nữ nhân vật chính bên trong cởi ra dáng người khẳng định hơn cô.”

Trần Uyển Di nũng nịu hừ nhẹ một tiếng, hai tay bắt trên cổ Tô Dần

Chính, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, sau khi hôn xuống miệng Tô Dần

Chính hỏi: “Dần Chính, vợ anh đẹp hay là em đẹp?”

Tô Dần Chính bỗng nhiên cười, nằm ở trên sô pha bằng da nhìn Trần

Uyển Di vài cái, sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Cô ngay cả một cái đầu

ngón chân của cô ấy cũng không bằng”

Trần Uyển Di hiển nhiên không tin Tô Dần Chính, khẽ hừ một tiếng, mỗi người đàn ông muốn thể diện đều nói vợ của mình xinh đẹp thiên tiên,

nhưng nếu có trường hợp nào cần vợ đi cùng đều là tìm mấy cô nàng trẻ

tuổi mỹ mạo bên ngoài.

Đàn ông đều giống nhau, trợn mắt chửi Phan Kim Liên, nhắm mắt nhớ Phan Kim Liên.

——————

Tống Thiến ngày mai sẽ về thành phố S, trước khi đi là lễ tình nhân,

nói như thế nào cũng muốn cùng Hàn Tranh trải qua, Tống Thiến đầu tiên

là cùng Hàn Tranh đi đến một nhà hàng xoay ở thành phố G ăn món Pháp,

sau đó đề nghị đi xem phim.

Kỳ thật mặc kệ người yêu thuộc kiểu hình thức nào, có tiền hay không có tiền, ăn lễ đều giống nhau.

Đi xe vào một rạp chiếu phim trên biển, Tống Thiến đi mua vé, sau đó để cho Hàn Tranh đi mua chút đồ uống cùng bắp rang.

Khi Hàn Tranh đi đến quầy mua đồ uống theo bản năng thì mua hai chai

nước nho đen, thời điểm tiếp nhận đồ uống sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến

người thích uống hương vị này là một phụ nữ khác.

Hàn Tranh đem một chai nước nho trả lại cho người bán hàng: “Đổi một chai mùi chanh.”

Tống Thiến mua hai vé xem phim tình nhân, cô kéo tay Hàn Tranh, vui

vẻ đem vé đưa cho Hàn Tranh xem: “Xem số ghế của chúng ta nè, 13, 14

đó…” Nói xong, Tống Thiến lại lẩm nhẩm con số 1314, con số đơn giản ở

bên miệng cô quấn vòng, hết sức triền miên. (1314 = nhất sinh nhất thế)

Ngày hôm sau Hàn Tranh đưa Tống Thiến lên máy bay, Tống Thiến ôm Hàn

Tranh tạm biệt, do dự nói: “Hàn Tranh, anh nếu không thì quay về thành

phố S đi, ba anh không phải cũng hy vọng anh về thành phố S phát triển

sao?”

Hàn Tranh kéo ra bàn tay Tống Thiến đặt ở trên lưng anh, mắt nhìn lên đồng hồ đeo tay: “Sắp tới thời gian, lên máy bay đi.”

Tống Thiến cắn cắn môi, trước quầy đăng ký nhón mũi chân hôn lên mặt Hàn Tranh, khẩu khí mềm mại nói: “Phải nhớ em.”

Hàn Tranh vỗ xuống đầu Tống Thiến: “Tháng sau anh xin nghỉ phép về thành phố S một chuyến.”

Biểu tình trên mặt Tống Thiến lập tức chuyển buồn thành vui: “Tháng sau ngày mấy?”

Hàn Tranh: “Hiện tại không xác định, nhưng mà anh trước tiên nói cho em biết.”

Tô Dần Chính cùng Trần Uyển Di từ trong thông đạo khách VIP của rạp

chiếu phim đi ra, bầu trời ngoài ý muốn có mưa phùn, mưa phùn nhẹ như sa mỏng bị gió thổi mờ mịt lúc ẩn lúc hiện, nhưng mà trời mưa dường như

cũng không ảnh hưởng đến sự náo nhiệt của thành phố S đêm nay, ngựa xe

như nước, người đến người đi trên phố, đèn xanh đèn đỏ lần lượt thay

đổi.

Đèn đỏ sáng lên, Trần Uyển Di mở đèn trong xe Tô Dần Chính, đối diện

với cái gương trang điểm trên ghế phó điều khiển nháy mắt .

Tô Dần Chính liếc Trần Uyển Di một cái, châm chọc nói: “Nếu không tôi ra tiền đưa cô đi Hàn Quốc chỉnh hình?”

Trần Uyển Di quay đầu hướng về phía Tô Dần Chính, nhíu mày cười: “Bổn cô nương đối bản thân rất thỏa mãn, anh vẫn là đưa vợ anh đi Hàn Quốc

đi.”

Tô Dần Chính nhẹ cười rộ lên, như là nghe xong một cái chuyện đặc

biệt buồn cười, bên trong xe mở nhạc, ca khúc cũ, nam nữ hát song ca,

hắn đột nhiên có chút nhớ không nổi, thuận miệng hỏi Trần Uyển Di: “Đây

là ca khúc gì ?”

“《Khi yêu thương đã thành quá khứ》 a…” Trần Uyển Di cũng thuận miệng trả lời, “Ca khúc nổi danh như vậy chưa từng nghe qua sao?”

Tô Dần Chính đột nhiên trầm mặc lên, đèn đỏ phía trước sáng lên, Tô

Dầ