
được người vợ xinh đẹp như vậy,
oanh oanh yến yến bên ngoài làm sao còn có thể vào mắt.
“Chồng em cưỡi lên người phụ nữ của tôi.” Lưu Chương liền đi thẳng
vào vấn đề, sau đó lại nhìn nhìn sắc mặt Chu Thương Thương, vẻ mặt bình
tĩnh, khóe miệng mím lại, giống như ông ta đang nghiêm hình bức cung cô.
Lưu Chương vòng vo chuyển ngữ khí, đem món điểm tâm ngọt ngon mắt đẩy đến trước mặt Chu Thương Thương: “Đi theo loại đàn ông đó, thực ủy
khuất đi?”
Chu Thương Thương rốt cục giương mắt, mở miệng nói: “Tôi ủy khuất hay không ủy khuất, với ông không có liên quan.”
Lưu Chương: “Chồng em cưỡi là phụ nữ của tôi, làm sao có thể không liên quan?”
“Người của ông cũng cưỡi chồng tôi không phải sao?” Chu Thương Thương hạ khóe miệng, dừng một chút nói, “Nếu ông đến để đòi công bằng, ông
tìm tôi đòi, thuyết pháp này có phải có chút không rõ đối tượng hay
không? Nếu ông chỉ là tốt bụng cho tôi biết việc này, mục đích là làm
cho tôi quản thúc tốt Tô Dần Chính, ngại quá, tôi không có năng lực này, cho nên ông thật sự tìm lầm người, Tô Dần Chính hiện tại mặc dù ở bên
ngoài có phụ nữ, nhưng tôi dù sao cũng là vợ hợp pháp của anh ta, cây
phải có vỏ người phải có da mặt, ông trói vợ anh ta không phải tổn hại
thể diện anh ta sao, tôi không hù ông, ông chọc anh ta, không phải
chuyện tốt gì.”
Chu Thương Thương thanh âm thản nhiên, Lưu Chương lại làm sao nghe
đau lòng như thế, thời điểm ông ta đang muốn nói ra không bằng em theo
tôi đi tôi nhất định đối đãi với em thật tốt vân vân mấy lời này, Tô Dần Chính gọi đến, còn là video phone.
Lưu Chương nhấn lên màn hình di động, bên trong lập tức truyền đến
tiếng khóc khoa trương của trẻ con, vừa khóc vừa kêu: “Ba ba cứu con…
Con sợ… Ba ba cứu con…”
Lưu Chương cả người ngu đi, tâm tình sau khi hơi bình tĩnh chút mới
la lên với di động: “Tô Dần Chính mày xuống tay với một đứa con nít, mẹ
mày, mày có còn là người hay không.”
“Trên đạo nghĩa quả thật không nên dính tới người già, phụ nữ ,trẻ
em, tuy nhiên việc này mày khơi mào trước, đừng có chuyện gì cũng chuyển đến trên đầu mình, chiếm cái căn cứ đạo đức rồi ở trên cao công kích
lung tung…” Trong video phone nhìn thấy Tô Dần Chính đứng ở tầng cao
nhất của building Kim Chung, trong tay hắn còn dẫn một đứa bé trai cao
không đến một thước, bọn họ đứng ở ven mép tầng cao nhất, lầu cao vạn
trượng, dường như chỉ cần bước thêm một bước, lập tức tan xương nát
thịt.
“Ba ba…”Đứa bé bởi vì sợ hãi, cả người đều phát run, bọn họ đứng ở
tầng 58, trong video trời cao gào thét cuồng phong dường như thổi trúng
quần áo bọn họ rung động sàn sạt.
“Lưu Chương, con của mày sợ hãi nha… Mày nói, tao dùng lực đẩy, nó có thể cứ như vậy sợ đến choáng váng hay không?” Trên mặt Tô Dần Chính
chứa ý cười, nét cười trên mặt giống như đang nói một câu nô đùa bình
thường, tóc trên trán hắn bị gió thổi hỗn độn không chịu nổi, ánh mắt
như sao lạnh tràn đầy vẻ ác liệt.
Qua một lúc, Tô Dần Chính chuyển đề tài, ánh mắt như băng: “Nửa
tiếng, đem vợ của tao lông tóc không tổn hao gì đến dưới lầu Tô thị,
bằng không mày trực tiếp đến dưới lầu Kim Chung nhặt xác con mày đi, tao nói được thì làm được.”
Không đến nửa giờ, Lưu Chương liền đem Chu Thương Thương đưa đến cửa
tòa nhà Tô thị, Chu Thương Thương nhìn Lưu Chương sắc mặt trắng bệch,
nói một câu: “Ông yên tâm, con ông sẽ không sao đâu.”
Lưu Chương hung hăng vỗ xuống tay lái, mắng một câu: “Tô Dần Chính mẹ nó, chính là một con chó điên.”
Chu Thương Thương không nói chuyện, mở cửa xe đi xuống. Hôm nay thời
tiết tốt, trên đường tình nhân cũng phá lệ nhiều, ánh mặt trời sáng sủa, chiếu vào trên khuôn mặt tươi cười sáng ngời của các cô gái, gió có
phần lớn, thường thường thổi phồng lên mấy chiếc váy xinh đẹp của các
cô.
Chu Thương Thương suy nghĩ, hôm nay là 7 tháng 7 nông lịch, là ngày
Hỉ Thước bắc cầu cho Ngưu Lang Chức Nữ gặp mặt, lễ tình nhân của người
Trung Quốc, nhìn trên đường cái, hoa hồng tăng giá, tình yêu cũng bắt
đầu tăng giá .
Chu Thương Thương không có bước vào tòa nhà Tô thị, mà đứng ở ven đường gọi một chiếc taxi trực tiếp về nhà.
Cơm chiều xong, tiểu bảo mẫu trong nhà xin phép với Chu Thương
Thương, Chu Thương Thương cười nói một câu: “Chúc em hẹn hò vui vẻ.”
Tiểu bảo mẫu đỏ mặt: “Phu nhân cùng Tô tiên sinh cũng lễ tình nhân vui vẻ.”
Chu Thương Thương nói: “Cám ơn.” Suy nghĩ, từ trong túi xách lấy ra
hai vé điện ảnh, “Vừa vặn bạn chị tặng chị hai vé xem phim, em lấy đi
xem đi.”
Tiểu bảo mẫu khoát tay: “Phu nhân có thể cùng tiên sinh đi xem a…”
Chu Thương Thương mỉm cười: “Tô tiên sinh không thích xem phim.”
“Vậy cảm ơn phu nhân.” Tiểu bảo mẫu nhận lấy hai chiếc vé, sau đó về
phòng của mình thay đổi bộ quần áo mới, cùng Chu Thương Thương tạm biệt
xong, vui vẻ đi hẹn hò.
Lễ tình nhân vui vẻ, nhớ tới những dịu dàng hắn từng cho cô, lễ tình nhân hắn sẽ không còn cùng cô trải qua nữa.
Trần Uyển Di gọi điện thoại đến mời Tô Dần Chính cùng đi xem phim, Tô Dần Chính hỏi cái bộ phim gì, Trần Uyển Di cười nhẹ nói: “Hôm nay còn
có thể xem cái phim gì, phim tình cả