
loại trắng mịn như Thẩm Băng, hai má lưu trữ nét mập mạp trẻ con, cắt kiểu tóc mái lưu hành vào thời đó, lộ ra hai ánh mắt cong cong.
Ngày đó Chu Thương Thương hiếm khi đi xuống lầu gởi thư, liền vừa vặn cùng Tống Thiến đối mặt.
Tống Thiến nói: “Hi!”
Chu Thương Thương trả lời: “Hi.”
Tống Thiến: “Chị muốn ra ngoài sao?”
Chu Thương Thương giơ lên phong thơ trên tay: “Gửi thư.”
Tống Thiến dáng dấp như có chút suy nghĩ: “Ngoài cửa có hòm thư, khoảng 3 giờ sẽ có người tới lấy.”
Chu Thương Thương nói cám ơn.
Tống Thiến nhún nhún vai.
Chu Thương Thương gởi thư về Chu gia ở thành phố B —— người nhận là
Tưởng Ái Linh, Tưởng Ái Linh là mẹ của Chu Trường An, mẹ chồng của
Trương Lâm, bà nội của cô.
Từ nhỏ Chu Thương Thương vẫn rõ rành rành, chỉ có một chuyện vẫn
không rõ, đó chính là Tưởng Ái Linh vĩnh viễn sẽ không cười với cô, cho
dù nói chuyện, cũng là bộ dáng nhàn nhàn nhạt nhạt, hận không thể đem cô coi thành không khí.
Ngày bé mấy chú mấy dì trong viện thực thích chơi với cô, thí dụ như ôm cô hỏi Thương Thương thích nhất ai a?
Cô trả lời ba ba.
Ghét nhất là ai nè.”Bà nội.”
Cô trả lời không cần nghĩ ngợi.
Đúng lúc đoạn đối thoại này bị Trương Lâm nghe được. Trương Lâm tuy
rằng từ nhỏ đối xử với cô nghiêm khắc, nhưng là chưa từng đánh qua cô,
nhưng lần đó, thước đo thật dày đánh trên người cô, một cái một cái,
không chút do dự.
“Ba ba nói không thể nói dối, con chính là chán ghét bà nội, vì sao
mẹ lại giận?” Cô là người mạnh miệng, sau đó chạy về phòng, nhào vào
chăn khóc như núi đổ, oan ức cực kỳ.
Buổi tối cô dỗi không ăn cơm, Chu Trường An sau khi tan tầm trở về đã biết việc này, ông đầu tiên là chỉ trích hành vi bạo lực gia đình của
Trương Lâm, sau đó đi vào phòng của cô, cô vừa nhìn thấy Chu Trường An
liền khóc, tựa như Đậu Nga gặp được thanh thiên đại lão gia.
Chu Trường An ôm cô, cùng cô nói rất nhiều, đối với đứa bé năm sáu
tuổi, có chút chuyện nói cũng là chưa hiểu rõ hết, nhưng mà nghe xong
Chu Trường An nói cô lại cái oan ức gì cũng không còn, buổi tối trước
khi ngủ, còn chạy đến trước mặt Trương Lâm.
“Ba ba nói con người lòng dạ phải rộng như biển khơi, con là một đứa
bé khoan dung, hôm nay hành vi đánh người của mẹ không đúng, bởi vì mẹ
là mẹ con, con liền tha thứ cho mẹ, còn có con cũng có chỗ không đúng,
bà nội là trưởng bối, con cho dù không thích bà cũng không thể nói chán
ghét bà, tôn trọng người lớn là bổn phận của trẻ em.”
Cô nói xong, vụng trộm nhìn Trương Lâm, Trương Lâm vội vàng xoay qua đây, Trương Lâm khóc, duy nhất một lần bị cô nhìn thấy.
Kỳ thật ngày đó, Chu Trường An còn nói: “Bà nội là thích Thương
Thương, nhưng mà bà nội, nói như thế nào đây, bà chính là không biết làm thế nào để biểu đạt tình cảm của mình… Con hỏi biểu đạt tình cảm là cái gì à… Chính là dùng hành động biểu đạt yêu thương một người, giống như
là mẹ mỗi ngày nấu cơm cho Thương Thương, đây là một loại phương thức
biểu đạt tình cảm.”
Cô hỏi: “Bà nội sẽ không biểu đạt tình cảm, là bởi vì có liên quan đến việc bị già đi sao?”
Chu Trường An đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười hớ hớ vỗ vỗ đầu cô: “Thương Thương nhà chúng ta đúng là thông minh a.”
Lời nói dối của Chu Trường An sau khi ông qua đời bị nhẹ nhàng vạch
trần, sau khi Chu Trường An cùng Trương Lâm qua đời ánh mắt Tưởng Ái
Linh nhìn cô giống như là một cây đao nhỏ tẩm độc.
Tưởng Ái Linh yêu cầu tổ chức lễ tang truyền thống, mấy ngày nay cả
người cô thật choáng váng, mấy người bạn thân thiết trước đó của Chu
Trường An cùng Trương Lâm đều lại đây hỗ trợ, cô có cái gì không hiểu,
các dì để cho cô ở linh đường đốt giấy tiền vàng mã, giấy tiền ở trong
bồn thiêu đốt, lóe lên ánh lửa vàng đỏ, Chu Thương Thương thật hy vọng
tất cả mọi thứ chỉ là giấc mộng, ngày hôm sau bởi vì sắp đến trường muộn bị Trương Lâm đánh thức, Chu Trường An sẽ quy luật buổi sáng khi đi thì chạy trên đường Phù Dung, khi trở về thì mang theo bánh bao của tiệm
Phúc Ký đi về.
Mấy ngày lễ tang này thật sự là đến thật nhiều người, mỗi một người
đến, Tưởng Ái Linh để cho cô đứng lên đáp lễ, bọn họ đưa tới vòng hoa
câu đối phúng điếu xếp đặt ở hai bên linh đường, một đường thật dài,
trong đó hai cái trước mặt, là chú Cố đi mua với cô, sau đó nhìn chú Cố
viết lên:
“Âm dung uyển tại hạo khí thường tồn – con gái Chu Thương Thương khóc viếng”, “Thu phong hạc lệ dạ nguyệt quyên đề – con gái Chu Thương
Thương khóc viếng”
Tống Lâm Sinh đến là ở ba tuần sau khi Chu Trường An cùng Trương Lâm
mất đi, mặc một chiếc áo sơmi màu xám, ông tiến lên đốt một nén nhang,
sau đó đem nhang cắm vào trong lư hương.
Ngày đó Tưởng Ái Linh mặc một bộ đồ tây màu đen, mang kính râm màu
đen, Chu Thương Thương nhìn không thấy mắt của bà. Bảo mẫu mang cô đi
thu dọn lại di vật của Chu Trường An cùng Trương Lâm, thời điểm tới một
nửa, dừng lại đối với cô nói: “Thương Thương, con chọn lựa mấy thứ đặc
biệt có kỷ niệm gì đó giữ ở bên người đi…”
Cô hỏi: “Chúng ta phải chuyển nhà sao, là bà nội muốn chuyển đi sao?”
Bảo mẫu khóc, nói có chút không ra lời: “Không phải… Không phả