
uống một ngụm nước lạnh cho đỡ sợ, vừa vén màn lên, đã thấy Ly
Kính mặc một bộ quần áo trắng, đứng yên lặng ở đầu giường, ánh mắt nhìn ta sáng
quắc.
Ta lăn ngay từ trên giường xuống.
Bấy giờ đã sang canh ba, ánh trăng ngoài cửa sổ cho dù
không sáng lắm, nhưng cũng đủ để chiếu tỏ gian phòng nhỏ này.
Ta ngã ngồi trên mặt đất thầm nghĩ, không biết có nên
trách hắn hay không, có khả năng là hắn không ngủ được, đếm tìm ta giải buồn.
Quả nhiên đã thấy hắn ngồi xổm xuống, trầm ngâm một
lúc, cuối cùng nói " A Âm, ta muốn kể cho ngươi một bí mật, ngươi có muốn
nghe hay không ?"
Ta nghĩ một hồi, giờ này hắn còn không đi ngủ, lại đặc
biệt muốn tới kể cho ta nghe một bí mật, cho thấy hắn cực kỳ đau khổ. Ta nếu
không nghe, không thể coi là huynh đệ, cho nên đành nuốt hận quay đầu lại.
Hắn thẹn thùng nói : " A Âm, ta rất thích ngươi,
ta muốn ngủ cùng ngươi."
Ta vừa đứng lên, ngay lập tức đã lại ngã nhào xuống.
3
Theo như ta biết, Ly Kính cực kỳ ghét bỏ hành vi đoạn
tụ của cha hắn, mấy cuộc phong nguyệt xưa nay đều thập phần chính trực. Trong
tẩm điện của hắn có rất nhiều mỹ nhân, người nào cũng thắt đáy lưng ong, ngực
nở, chân dài. Lúc đó ta đã biến thành một thân nam nhi, mặc dù bộ mặt không
thay đổi, nhưng ngực đã hóa thành bằng phẳng. Sau khi nghe hắn nói như vậy, ta
thật không thể tin nổi.
Hắn tự cho là đã bộc bạch cõi lòng, coi như đã thương
lượng xong cùng ta, liền cởi xiêm y của ta. Ta liều chết giữ chặt vạt áo trước.
Hắn tức giận nói : " Ngươi đã im lặng đồng ý rồi, lại còn nhăn nhó như vậy
làm chi."
Vốn bản thần quân ta không nói năng gì, tuyệt nhiên
không phải đồng ý, mà chính là bị choáng quá không nói nên lời.
Lúc ban đầu gặp ta là do hắn thích xiêm y của ta, cũng
mới chỉ gặp qua có hơn mười ngày. Tượng đất còn có tôn nghiêm của tượng đất,
huống chi ta lúc đó cũng đã có tiên vị, cũng được phong làm Thần Quân.
Thật không thể nhịn được nữa, ta liền đạp cho hắn một
phát, đá hắn văng xuống đất. Nào ngờ ta không biết cân nhắc lực đạo, trùng hợp
đạp trúng vào cái trụ huyệt, cơ duyên xảo hợp, hắn liền hôn mê, ngã nhào vào
trên bụng ta, trên người nồng nặc mùi rượu.
Nghĩ kỹ ta cho rằng hành động vừa rồi của hắn cũng vì
say rượu, cũng không thèm tính toán. Trên mặt đất lại lạnh, ta liền lấy một cái
chăn, cuốn chặt lấy hắn, đẩy xuống chân giường, rồi lại trèo lên giường ngủ
tiếp.
Sáng sớm hôm sau, ta vừa mở mắt, đã thấy hắn ngơ ngác
nằm trong cái chăn mà ta đã bọc chặt lấy ngày hôm qua, tựa sát vào góc giường,
vừa nhíu mày vừa rụt cổ : " Tại sao ta lại ngủ ở chỗ ngươi ?"
Ta nghĩ một lúc, lại nghĩ tiếp một lúc, cuối cùng chậm
rãi nói : " Đêm qua ngươi say rượu, canh ba chạy đến phòng ta, nói ngươi
rất thích ta, muốn ngủ cùng ta.”
Bàn tay đang vò đầu của hắn sững lại giữa không trung,
sắc mặt lúc xanh lúc trắng, tóc tai rối bù như tổ chim, giống như một quả trứng
chim đập vào trong một bát canh. Sau một lúc lâu, hắn mới nói : " Ta không
phải kẻ đoạn tụ. Ta, ta nếu thuộc loại đó, tại sao còn muốn đem muội muội ruột
của mình gả cho ngươi ?"
Ta túm chặt vạt áo, vui mừng nói : "Quả thật
ngươi không phải kẻ đoạn tụ."
Cũng không nghĩ tới hành động túm vạt áo của ta này
ảnh hưởng mạnh tới hắn đến thế.
Hắn nhấc tay phải lên run rẩy chỉ thẳng vào người ta :
" Ngươi, ngươi làm như vậy, dáng vẻ rõ ràng là sợ bị ta chiếm tiện
nghi."
Ta ngây người ngẩn ngơ một hồi, cuối cùng nghiêm nghị
nói : " Quả thật đêm hôm qua sém chút nữa ngươi đã lột quần áo của ta
ra."
Sau đó, mấy ngày liền ta không thấy Ly Kính đâu. Lúc
trước, hầu như ngày nào hắn cũng tới quấy rầy ta, vậy mà nay lại bặt vô âm tín.
Thành thật mà nói, mặc dù Ly Kính này gây ồn ào một
chút, nhưng rượu mang tới uống cũng ngon, mà cùng hắn chọi gà đấu dế cũng rất
khoái trá. Bây giờ, mấy ngày liền không thấy, ta cũng thấy nhớ hắn chút chút.
Yêu Chi công chúa gặp ta ở hậu viên, liền nói chuyện
về vị ca ca này, ta mới biết mấy ngày gần đây Ly Kính bận rộn tìm hoa hỏi liễu
hàng đêm, thật sự là phong lưu.
Yên Chi vừa cẩn thận, lại hơi lo lắng nói : "
Không biết Thần Quân với nhị ca có hiềm khích gì, hai người hồi trước vốn như
hình với bóng cơ mà ?"
Ta vò đầu bứt tai một hồi, lại nhớ tới đêm đó hắn say
rượu đùa giỡn ta chưa thành, ta với hắn vẫn hòa thuận. Vả lại huynh đệ như quần
áo, thê thiếp như tay chân(2). Hắn coi trọng việc sinh ra tiểu hài
tử để có người hương khói, cái quần áo kia cũng thừa thãi. Ôm mỹ nhân cũng là
một việc phong nhã, ở bên cạnh lại có cái nam nhân nhìn chằm chằm mỹ nhân trong
lòng ngươi như hổ rình mồi, được nhiên không hay. May thay ta không phải là nam
tử, nên cũng không mơ ước mỹ nhân trong lòng hắn. Nhưng đương nhiên hắn không
biết, dù sao cũng phải đề phòng một phen. Đã là thân nam tử, lại là nam tử có
nhiều phu nhân, cũng không dễ dàng gì. Nghĩ đến chuyện này, ta lại càng thông
cảm cho hắn.
Yên Chi tò mò muốn hỏi ta tới tận ngọn ngành. Ta suy
nghĩ hồi lâu, thấy nếu nói rõ với nàng cũng không tốt. Xấu hổ hồi lâu, liền tùy
tiện tìm một cái lý do, qua loa tắc trách mà qua