
à một thượng thần, tiên thân này tuy sớm
trải qua đủ loại kiếp nạn, thương thế nếu bình thường thì cũng nhanh chóng khỏi
hơn những thường nhân bình thường, nhưng cũng không thể quá nhanh như vậy. Ta
nói dối như thế, là bởi vì vị nhân huynh trước mặt đây hơi khó đối phó. Nếu ta
tỏ vẻ yếu đuối trước mặt hắn, thể nào hắn cũng thừa dịp ta đang mang thương
thế, âm thầm hạ độc thủ không nặng cũng nhẹ, có phải ô hô ai tai không.
Ta với vị nhân huynh này cũng có quan hệ sâu xa, phải
tính từ lúc Chiết Nhan tặng tọa kỵ Tất Phương Điểu cho tứ ca. Lúc Chiết Nhan đi
săn bắt ở Tây Sơn về chỉ có Tất Phương kia, chính là vị nhân huynh mũ áo chỉnh
tề đang đứng trước mặt ta.
Tất Phương trở thành tọa kỵ của tứ ca của ta, quan hệ
giữa mấy người bọn ta rất tốt, hắn từng chở ta trên lưng đi tới Thập Lý Đào Lâm
ăn đào, uống rượu vài lần. Sau đó, không hiểu vì lý do gì, nhất quyết không
chịu cõng ta nữa.
Cũng phải một nghìn năm sau, cuối cùng ta cũng tìm ra
một manh mối.
Đại khái là hắn thích Phượng Cửu, mà mỗi khi đến chơi
Phượng Cửu chỉ quấn quýt ở một chỗ với ta, cho nên hắn mới sinh hiềm khích với
ta.
Sự ghen tị của tên này cũng thật vô lý, ta cũng không
thèm chấp hắn, nhưng hắn lại cực kỳ tích cực, giống như mỗi ngày phải cãi nhau
với ta một hai câu, nếu không hôm đó sẽ không sống nổi. Đến lúc hắn bỏ trốn, ta
còn trộm vui sướng đến mấy ngày.
Cửa sổ mở rộng, mặc dù ánh sáng không gắt lắm, nhưng
nhãn tình của ta không tốt lắm, nên cũng bị đau một chút.Tất Phương nhanh chóng
chạy lại chỗ ta nói : "Ta đóng cửa sổ lại nhé"
Ta bị sự dịu dàng hiếm có này của hắn dọa cho một trận
suýt nhảy dựng, ừ nhẹ một tiếng bằng giọng mũi.
Hắn đóng cửa sổ xong quay lại, lại vuốt phẳng mấy góc
chăn cho ta, ở gần giường một chút, rồi lại hỏi ta có khát nước hay không. Cho
dù là Mê Cốc cũng không chu đáo cẩn thận như vậy.
Quả thực ta cũng hơi khát, nhưng Tất Phương thế này
làm ta cũng thấy nghi ngờ, đợi hắn đang tỏ vẻ lo lắng đi châm trà, liền giật
mình tỉnh ngộ.
Ta rầu rĩ cười nói : " Tứ ca ? Huynh là tứ ca có
phải không. Nhân lúc pháp lực của ta suy yếu, không nhận rõ được phép biến hóa,
nên mới biến thành dáng vẻ Tất Phương đến chọc ta. Hắc hắc, vẻ ngoài biến hóa
không sai chút nào, nhưng tính cách lại không giống, huynh không biết hàng ngày
Tất Phương không bao giờ dùng cái dáng vẻ ôn hòa thế kia đến đối xử với ta
đâu.”
Cái bóng đang châm trà hơi dừng lại một chút.
Hắn quay đầu lại, trông dáng vẻ hơi kỳ quặc một chút,
nói : " Ta không biến hóa gì cả, đúng là Tất Phương, Thượng Thần và điện
hạ đến Tây Hải có việc, một mình ta ở Đào Lâm cũng không vui, liền trở về nhìn
trộm nàng một chút."
Ta sửng sốt, môi hơi run lên, rồi mới phá ra cười :
" Ha ha, nhóm lông vũ bọn ngươi tính tình cũng hơi lạnh lùng một chút,
không giống bọn tẩu thú chúng ta, ha ha, ta nói như vậy ngươi đừng để bụng,
ngươi đừng để bụng"
Trên mặt hắn không nhìn ra được vui buồn, chỉ bưng trà
tới giúp ta uống hai ngụm. Nhìn ta hồi lâu, bỗng nhiên nói : " Nếu ta ở
bên cạnh nàng, có liều mạng dùng hết cả tu vi cũng không để bọn chúng làm
thương tổn tới nàng mảy may"
Ta ngượng ngùng nói : " Đều xuất thân từ cái động
hồ ly, đó là tự nhiên, đó là đương nhiên, nếu Tất Phương ngươi đánh nhau với kẻ
khác, ta đương nhiên cũng phải giúp một tay", lại nhớ hắn vừa nói
"liều mạng dùng hết cả tu vi" trong khi ta chỉ nói " trợ giúp
một tay" tự nhiên có vẻ không nhiệt tình lắm. Nên ta mới khụ một tiếng nói
: " cho dù là bị đánh thành tro bụi vĩnh viễn không siêu sinh". Thốt
ra xong cảm thấy món nhân tình này còn lớn hơn của hắn, cũng cảm thấy hơi vui
mừng.
Mấy câu đầu lưỡi này bất quá chỉ là đưa chuyện, cực kỳ
dễ dàng, ngươi một câu ta tiếp một câu, mặc dù mấy lời này cũng không có gì là
thật tình, nhưng nghe qua cũng làm cho người ta thấy vui vẻ. Có điều Tất Phương
lại chẳng có vẻ gì là vui sướng, chỉ trừng mắt nhìn ta, tuy là trừng mắt, nhưng
lại không giống như bình thường, có thêm vài phần oán trách.
Ta hắt xì một cái.
Hắn chạy vội tới cạnh giường : " Thiển Thiển,
nàng muốn giả ngốc tới bao giờ, nàng vốn biết rõ từ trước đến nay, cả Thanh
Khâu này ta chỉ nhớ tới nàng, lại cố tình chọc giận ta"
Ta choáng váng.
Mẹ ơi, người ta nói vũ cầm là loại trung trinh nhất,
không có tình cảm thì thôi, hễ động tình rồi thì đến chết không rời. Nếu nhớ
một người, thì cho đến già, đến chết, cũng chỉ nhớ đến người đó. Tất Phương đã
thương nhớ chất nữ của ta, theo đúng truyền thống của vũ cầm bọn họ, đáng nhẽ
phải nhớ đến nơi đến chốn, từ lúc nào, từ lúc nào hắn đã chuyển sang người ta
vậy ?
Hắn lại nói tiếp : " Bởi vì ngày đó nàng với Thái
tử Thiên tộc đã có hôn ước, ta không còn cách nào khác đành chôn giấu tình cảm
của mình. Nhưng lần này, nàng gặp đại nạn như thế này, hắn không thể bảo vệ
nàng một cách chu toàn. Nghe nói trên thiên cung hắn còn có một vị thứ phi, ta
đã ra ngoài nhiều ngày như vậy, đã tính toán rất kỹ, hắn phong lưu như vậy,
cũng không thể toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng, làm sao ta có thể yên tâm giao
nàng ch