
được là hắn nghĩ như vậy.Bây giờ nhớ
lại những việc trước đây, từng chuyện từng chuyện từ từ lướt qua trong óc ta.
Cân nhắc sơ sơ, mới thấy là cái tâm tư đó của hắn, cho tới bây giờ, cũng đã hé
lộ không ít lần. Khuôn mặt già nua của ta đỏ ửng lên, may mà ta đang hiện
nguyên thân, trên mặt đầy lông hồ ly, nên cũng không lộ ra vẻ xấu hổ.
Trời cao chứng giám, xưa nay trong lòng ta nghĩ đến
hắn đều là những suy nghĩ cực kỳ đứng đắn, mặc dù sau này chúng ta trở thành vợ
chồng, thì cũng muốn chỉ là hai vợ chồng trên danh nghĩa, chỉ có tình cảm tri
âm tri kỷ, không bao giờ tới cái tà niệm gì.
Thái độ đối xử của Dạ Hoa rất được lòng người, nếu như
ta có một chút tình cảm khó lường gì đó với hắn, thì bất quá cũng chỉ là thái
độ đứng từ trên cao nhìn xuống của bậc trưởng bôi, quan tâm bảo vệ bậc tiểu
bối, mặc dù ta muốn trải qua những ngày thanh tĩnh vô vị, nếu bắt hắn cũng phải
chịu theo,thật cũng không để phúc cho con cháu.
Những lời vừa rồi nói cũng thật hữu lý, Dạ Hoa không
nói gì, ta cũng can đảm hơn nhiều, nghiền ngẫm cẩn thận lại một chút, mới đem ý
tưởng trong lòng ta này ra thương lượng với hắn : " Với niên kỷ này của
ngươi thực ra cũng nên ân ân ái ái với mấy người cùng độ tuổi. Tốt nhất thừa
dịp bây giờ cái nghiệt tâm này của ngươi đối với ta còn chưa sâu đậm, hãy sớm
từ bỏ. Chờ đến khi nào ngươi bằng tuổi ta bây giờ, sẽ hiểu được sống ngần ấy
năm trên đời, tình yêu sớm đã coi như gió thoảng, không còn chút gì hứng thú
đến. Đó là cảnh giới trên cao gió lạnh. A, Thiên quân kia, chỉ bằng một đạo
thiên chỉ lại ép hai người bọn ta làm một gia đình, kỳ thật ta vẫn thấy đối xử
như thế thật không phải với ngươi. Nhưng ngươi cũng đừng quá thương tâm, sau
khi chúng ta kết hôn, ta có thể cưới thêm cho ngươi vài vị thứ phi tuổi trẻ mỹ
mạo"
Nói xong những lời này, tảng đá lớn trong lòng cũng
như đã được rũ bỏ. Trong lòng thư thái, thấy mọi sự thật yên bình.
Nghĩ lại trong tứ hải bát hoang này, một vị chính phi
cao cả độ lượng như ta, ngay cả Dạ Hoa cưới ta, tuổi tác hơi lớn một chút,
nhưng nếu căn cứ vào điểm này, thật nên đốt hương chào đón mới đúng.
Thế nhưng hắn lại không cao hứng chút nào như ta tưởng
tương. Thần sắc trắng bệch, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào ta, rồi nói : " Đây
là những lời tự đáy lòng nàng sao ?"
Ta nghiêm mặt nói rất khẩn thiết : " Đúng, còn
thật hơn cả vàng"
Ta nghĩ là hắn muốn nhắc tới cái chuyện cưới thứ phi
này, hắn chỉ muốn ta cam đoan, không ngờ là ta vừa nói xong những lời này,
khuôn mặt hắn vốn đang trắng bệch, lại càng thêm sa sầm.
Sống đến ngần này tuổi, nhân sinh không khỏi nguội
lạnh, những cái chuyện tình cảm như thế này, chính là cái thứ trăm vạn lần
không nên đắm chìm vào. Ta tiếp tục nghiêm mặt nói một cách khẩn thiết : "
Thiên thu vạn tái ta cũng nói như vậy, ta với ngươi sẽ bảo trì mối quan hệ
thông gia thuần khiết. Kỳ thật hai vợ chồng mà có tình cảm cũng không phải là
chuyện tốt. Ví dụ như một ngày nào đó ngươi muốn nạp thiếp, cũng không được
thuận lợi. Đừng nghĩ rằng cứ như bây giờ đã là tốt lắm, ngươi phải phóng tầm
mắt nhìn xa trông trộng một chút. Haizz, đại để là bây giờ ngươi không cần hiểu
những gì ta nói, đợi đến một ngày nào đó, ngươi vừa mắt một kẻ nào đó, muốn
cưới nàng về Tẩy Ngô Cung, lúc đó mới hiểu được lòng tốt của ta."
Hắn im lặng trong chốc lát, rồi chậm rãi nói : "
Nàng, cố ý nói những lời thế này, để làm ta thấy khó chịu sao ?"
Trong lòng ta khẽ choang một tiếng, hiện giờ đúng là
hắn si mê ta quá đỗi, tuy thực là ta có lòng tốt, nhưng nói ra những lời như
thế này, nếu suy nghĩ cẩn thận lại một chút, cũng có phần hơi sớm.
Vì thế ta yên lặng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn hắn,
không biết phải khuyên nhủ hắn như thế nào cho tốt. Chỉ cảm thấy những chuyện
này, thôi để sau này từ từ bàn bạc lại.
Hắn ôm chặt ta vào trong lòng, giọng khàn khàn :
" Ta chỉ yêu một mình nàng, không bao giờ yêu bất kỳ kẻ nào nữa",
dừng lại một chút, lại thì thào gì đó, nghe không được rõ lắm.
Haizz, thật là làm người ta đau lòng, cái hài tử đang
yêu này đúng là hết hy vọng cứu chữa rồi.
Dạ Hoa từ từ buông ta đang bị chấn kinh ra, nhưng cũng
không vội đi, chỉ khẽ đặt ta xuống, lại kéo phẳng bốn góc chăn. Mặc dù ta bị
trọng thương, nhưng cũng không suy yếu đến mức đó, ngay cả cái động tác nhẹ
nhàng nhất là nằm xuống thế này cũng không làm nổi. Nhưng nhìn thần sắc buồn bã
của hắn, ta cũng không tiện lửa cháy đổ thêm dầu, chỉ có yên lặng mặc kệ hắn chăm
sóc.
Hắn dém xong mấy góc chăn, lại cầm lấy chén thuốc
không đang đặt trên bàn, rót một chén trà, sau đó tha thả quay lại, ngồi tựa
mạn giường, nói : " A ly chỉ bị hơi kinh hoảng, đã đưa lên Thiên Cũng,
cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ tu dưỡng mấy ngày là ổn. Ta vốn định
mang cả nàng lên Thiên Cung, Linh Bảo Thiên Tôn ở trên Thượng Thanh Cảnh có một
cái suối nước nóng, rất thích hợp để nàng nghỉ ngơi" lại nhíu nhíu mày đáp
" lại bị tên Tất Phương không biết trời đất gì kia ngăn đón. Bất quá, nàng
chỉ cần đồng ý, hắn cũng không nói năng gì. Nàng trước nằm ngh