Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327534

Bình chọn: 7.5.00/10/753 lượt.

uất hiện trước mặt nàng, đều lấy lý do là mệt

mỏi rã rời. Bây giờ có thật là nàng mệt mỏi hay không ?"

Ta ngẩn ra.

Quả thật đây đúng là một lý do ta hay dùng, có điều

lần này vạn bất đắc dĩ không tìm ra lý do nào khác mới phải lôi đại ra, chứ

không phải là từ trước đến giờ đều thế.

Ta còn đang suy nghĩ những việc từ trước tới giờ, hắn

đã ôm chặt lấy eo lưng của ta. Bởi vì ta bị thương nặng, nên tự nhiên đã biến

lại nguyên hình, thân hình hồ ly không giống với con người, lưng là lưng mà

chân là chân, hắn lại có thể biết đích xác chỗ nào là eo lưng của hồ ly, ta

cũng thực sự bội phục.

Giọng hắn hơi khe khẽ lại có phần chậm rãi :

"Thiển nhi"

Ta ừ một tiếng.

Hắn lại chỉ ôm chặt lấy ta, không nói năng gì. Hồi lâu

sau, cuối cùng mới thốt ra một câu : "Mới vừa rồi những lời nàng nói, đều

là thực lòng sao ?"

Ta suýt hôn mê, những lời vừa rồi, ta đều nói cho Tất

Phương nghe, chứ không liên quan gì đến hắn. Ta có thật tâm hay không, lẽ ra

người hỏi phải là Tất Phương mới đúng chứ.

Trên mặt

hắn như nở một nụ cười, nhưng không rõ được trong đó bao hàm những suy nghĩ gì

: "Lần này ta và cục bột nhỏ hai người bọn ta đến Thanh Khâu ở mấy ngày

nay, nàng thường xuyên châm trà cho ta, cùng chơi cờ với ta, đều là bởi vì giữa

hai chúng ta có hôn ước phải không, nếu người có hôn ước với nàng là một người

khác, nàng ..." Hắn lại ôm ta chặt hơn một chút, thở dài một hơi, nhưng

cũng không nói tiếp.

Trong lòng ta vốn dĩ rất minh bạch, thấy những câu hỏi

vừa rồi của hắn thật sự kỳ lạ, chuyện này cũng không quá rõ ràng sao, nếu không

phải hai người bọn ta đã có hôn ước, làm gì có khả năng hắn ở lại nơi đây mà

quay lại dây dưa. Chính xác là vừa tới cửa Thanh Khâu, đã bị Mê Cốc đuổi ra,

lấy đâu ra cái chuyện vào được hồ ly động, rồi lại được dành riêng cho một gian

phòng, còn chưa nói đến việc ta còn thu dọn thư phòng ngày xưa của Tam ca cho

hắn sử dụng, ân cần tận tụy đến như vậy.

Lúc ta và Dạ Hoa quen biết, hắn mang dáng vẻ một tòa

núi băng ngay cả lông my cũng không động đậy, thế mà giờ đây lại biểu hiện

trước mặt ta cái dáng vẻ yếu đuối đến chừng này, thật đúng là không giống bình

thường.

Ta cười gượng hai tiếng : " Ta đối với ngươi như

vậy cũng không phải chỉ do có hôn ước kia."

Thân thể hắn cứng đờ, ngẩng đầu nhìn ta, trong ánh mắt

có tia sáng gì đó lấp lóe.

Ta bị hắn nhìn cũng không tự nhiên lắm, liền ho mấy

tiếng nói : " Trong thời gian ngươi ở động hồ ly, mỗi ngày phải vất vả phê

duyệt công văn, nhưng vẫn nhớ nấu cơm cho chúng ta. Những việc đó làm ta rất

cảm động và tưởng niệm, sau này cũng không bao giờ quên. Tục ngữ có câu, có qua

có lại, ngươi cho ta một quả đào, ta sẽ đáp lại ngươi một quả mận, nếu không

phải một quả mận thì cũng phải là một quả sơn trà. Nếu đổi người khác cũng có

hôn ước với ta, không thể đối xử với ta giống như ngươi, thì đương nhiên ta

cũng không thể nhẫn nại uống trà chơi cờ với hắn."

Mấy lời này ta nói ra cũng thật hợp lý, đây đúng là

đạo lý khiến vợ chồng có thể ở chung về lâu về dài, có điều ánh mắt Dạ Hoa lại

trở nên buồn rầu. Trông hắn buồn rầu như vậy hồi lâu, ta cũng không hiểu vì sao

hắn lại buồn rầu, cũng không tiện quấy rầy, chỉ mong mọi sự nhanh chóng kết

thúc, lúc này ta chỉ nghĩ tới việc đổi cấm chế vào động khẩu Viêm Hoa Động.

Đột nhiên hắn chỉ thờ dài não nề mà vùi đầu vào vai

ta, rầu rĩ nói : " Chưa bao giờ ta làm đồ ăn cho người khác, ta chỉ nấu

cho một mình nàng thôi"

Ta dùng móng vuốt vỗ vỗ lưng hắn, gật đầu nói :

"Trù nghệ của ngươi tốt lắm, nên bớt chút thời giờ mà nấu cho cha mẹ và

ông nội của ngươi ăn vài lần, coi như thể hiện được đạo hiếu"

Hắn không để ý đến những lời ta nói, lại nói tiếp :

" Những việc đó ta làm cũng đều không phải vì hôn ước với nàng. Ta đến

Thanh Khâu ở lại cũng không phải chỉ vì a Ly nhớ nàng."

Ta tỏ vẻ hiểu biết : " À, hóa ra xuống bếp cũng

là vì hứng thú của ngươi. Cái hứng thú này cũng đúng là một hứng thú rất tốt,

cũng thật đắc dụng"

Hắn vẫn ôm chặt lấy ta, không để ý những gì ta nói,

lại tiếp tục nói tiếp : " Thiển nhi, ta yêu nàng"

Trời sập xuống cũng không làm người ta kinh ngạc bằng

việc này.

Ta nguyên cho rằng nhân duyên của mình giống như một

gốc cây vạn tuổi, dù có trăm triệu năm sau cho đến chết cũng không nở ra hoa,

ai ngờ, cái gốc cây vạn tuổi này, tự nhiên lại nở hoa rồi. Mà không phải hoa

thường, còn là một đế hoa

3

Dạ Hoa ngẩng đầu nhìn ta với vẻ dò hỏi : " Nàng,

nàng nói sao ?"

Ta vẫn còn trong cơn khiếp sợ chưa thể tỉnh lại được,

thật không biết nói sao, có hay không có cái gì, mới khó khăn hít một hơi nói

" Này này, bây giờ không phải lúc đùa giỡn nhé.”

Hắn cười lạnh nhạt nói : " Ta cũng không tìm ra

cái thời điểm nào để thích hợp nói điều này hơn, không tình cảm đương nhiên có

thể làm vợ chồng lâu dài, nhưng ta vẫn mong chờ giữa ta và nàng có thể có tình cảm thật sự đến cuối đời."

Mỗi câu mỗi chữ của hắn đều làm người ta choáng váng.

Mặc dù ta hơi khiếp sợ, nhưng trong lúc đó vẫn có thể có một chút thanh tĩnh.

Mới đầu, ta không bao giờ có thể đoán ra


Disneyland 1972 Love the old s