Polaroid
Tam Thiếu Cứu Vớt Cô Nàng Mồ Côi

Tam Thiếu Cứu Vớt Cô Nàng Mồ Côi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322831

Bình chọn: 8.5.00/10/283 lượt.

ve khuôn mặt cô, không dám

dời tay khỏi đó, mặc dù cảm giác dục vọng trong người sôi sục nhưng anh

vẫn rất cố gắng duy trì tư thế đó, khi cảm thấy hô hấp khó khăn hơn anh

mới chịu lùi ra.

Dựa trán vào trán cô, anh chờ cho hô hấp của

mình bình thường trở lại, dục vọng biến mất dần, không dám thở quá mạnh, sợ không kiềm chế được khi ngửi thấy mùi thơm của cô.

Cô vẫn thở nhẹ, vẫn nhắm mắt như cũ, không dám mở mắt ra.

Mặc dù anh nói anh có tình cảm với cô nhưng cô vẫn có một chút sợ hãi, sợ sau khi mở mắt sẽ thấy vẻ mặt hối hận của anh.

Thượng Quan Liệt sau khi bình tĩnh lại mới khàn khàn nói, “Anh xin lỗi……….”

Anh còn chưa nói xong đã thấy nước mắt của cô rơi trên tay mình.

Anh nhất thời kinh ngạc, chẳng lẽ cô thật sự không thích anh?

Long Duyệt không nghĩ tới là những lo lắng trong lòng lại trở thành sự thật, cô nghĩ lần này cũng như lần trước, nước mắt cô lại càng không khống

chế được tiếp tục rơi xuống.

Anh lại nói xin lỗi, điều này có nghĩa là gì? Anh lại hối hận phải không? Nếu thế thì tại sao anh lại hôn cô?

Cô không muốn nghĩ rằng anh là Đăng Đồ Tử*, không tin rằng anh làm những

việc này để khinh bạc cô, vậy rốt cuộc là vì cái gì, cô không hiểu, thật sự không hiểu.

*Theo ghi chép trong “Đăng Đồ Tử háo sắc phú”,

Đăng Đồ Tử bẩm báo Sở Vương rằng Tống Ngọc là một mỹ nam, rất biết ăn

nói, nhưng bản tính háo sắc, nên đừng bao giờ để hắn đến hậu cung. Nghe

như thế, Tống Ngọc liền phản kích. Anh ta tâu với Sở Vương, xin Sở Vương công tâm suy xét, xem anh ta với Đăng Đồ Tử ai háo sắc hơn? Trước hết,

Tống Ngọc trình bày , mỹ nữ trong thiên hạ không đâu sánh bằng nước Sở,

mỹ nữ nước Sở không đâu sánh bằng quê hương thần, Mỹ nữ quê hương thần

không đâu sánh bằng người đẹp cạnh nhà thần, Đông Lân. Theo Tống Ngọc

thì cô hàng xóm xinh đẹp này nếu cao thêm một phân thì quá cao, nếu bớt

đi một phân thì quá thấp; nếu thoa them ít phấn thì quá trắng, thoa them ít son thì quá đỏ. Lông mày thì cong mượt, làn da thì trắng như tuyết,

eo thon, răng trắng. Ngay cả một tuyệt thế giai nhân như vậy quan tâm

đến thần suốt 3 năm mà thần vẫn chưa xao lòng, thì không lẽ thần là

người háo sắc? Ngược lại, Đăng Đồ Tử không phải là kẻ tốt lành gì. Hắn

có người vợ xấu xí, đầu tóc rối bù, lỗ tai dị tật, hàm răng lởm chởm,

môi trề, bước đi hụt trước thiếu sau, lại thêm lưng gù, người đầy mụn

ghẻ. Đăng Đồ Tử thế mà lại thích cô ta, có liền 5 mụn con. Hoàng thượng

thấy không, chỉ cần là phụ nữ thì Đăng Đồ Tử thích ngay, vì thế hắn ta

háo sắc hơn thần. Thực ra, nhìn từ góc độ người đời nay, Đăng Đồ Tử

không bỏ vợ là điều đáng khen. Nhưng miệng lưỡi của Tống Ngọc phi phàm,

làm cho Sở Vương thị phi lẫn lộn, phán Đăng Đồ Tử là kẻ háo sắc. Bằng

phán quyết này, Đăng Đồ Tử phải mang tiếng xấu muôn đời, trở thành danh

từ dành cho những kẻ háo sắc.

Cô chỉ biết là một câu nói của anh

đã mang cô từ thiên đường ném xuống địa ngục, vậy cảm xúc thật của anh

là gì, cô sắp không trụ được rồi.

Che mặt lại, cô một lần nữa chạy đi, cô không có cách nào đối mặt với anh, thật sự là không có cách nào.

Sau khi ngạc nhiên, Thượng Quan Liệt giật mình nhìn chằm chằm hướng cô rời đi.

Đây là ý gì? Không nói gì mà đã bỏ chạy, nếu cự tuyệt thì cô cũng phải nói rõ chứ.

Nhưng biểu hiện của cô cũng làm cho anh hiểu, cô tuy vậy nhưng không bài xích nụ hôn của anh, không phải sao?

Thời điểm anh hôn cô, anh cảm thấy mình có hi vọng, có cảm giác anh và cô

cùng hưởng thụ nụ hôn này, không nghĩ tới cô lại ghét như vậy, ghét đến

nỗi lệ rơi đầy mặt.

Nhìn mu bàn tay mình, giọt lệ của cô còn chưa khô, làm bỏng rát tim anh.

Đáng chết, sao có thể để cô rời đi như thế? Anh nên nói rõ với cô, nói rằng

từ nay về sau anh sẽ không mạo phạm cô nữa, bất kể là cô có tha thứ cho

anh hay không, anh cũng nên nói xin lỗi cô.

Vì vậy, Thượng Quan Liệt vội vã trả tiền, theo hướng cô chạy đi bắt đầu tìm kiếm.

Vì chân dài và chạy những bước lớn, anh nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng của cô, đang muốn gọi cô lại thì thấy cô vội vàng chạy qua đường cái mà không hề để ý đến xe cộ gì cả. Tim anh hốt hoảng, phát hiện có xe đang

lao nhanh tới, anh không hề nghĩ ngợi gì chạy qua ôm lấy cô.

“Shit, đi đường cẩn thận một chút.” Lái xe liền mắng họ.

“Em không sao chứ?” Thượng Quan Liệt vội vàng kiểm tra thân thể cô.

Long Duyệt bị dọa sợ, hơi giật mình không nói ra lời, nhưng cô ý thức được, cô hiểu là anh quên mình cứu cô.

Tại sao? Tại sao anh lại đối tốt với cô như vậy?

Nếu như không phải thật lòng thích cô thì tại sao anh lại làm như vậy?

“Em không sao thật chứ?”

Anh gấp gáp, ánh mắt nhìn vào đáy mắt của cô.

Một giây kế tiếp, cô xúc động ôm lấy anh, ra sức khóc.

Thượng Quan Liệt vỗ nhẹ nhẹ lưng cô, biết là cô bị dọa sợ hãi nên anh rất thông cảm, ôm cô đang khóc thút thít.

Nhưng không bao lâu sau, anh cảm thấy không được tự nhiên, rất không tự

nhiên, bởi vì họ đang đứng bên lề đường, người qua lại đều tò mò nhìn

ngó.

“Được rồi, không sao rồi, đừng khóc nữa.” Anh thử trấn an cô.

Không có hiệu quả bởi vì cô không nghe thấy.

Haizzzz, Thượng Quan