
lúc nàng tự nói phương danh, hắn thế nào lại không nghi ngờ. Người ta
đồn La Sát cô nương tính tình phi thường không tốt, ngàn vạn lần đừng giận chó
đánh mèo hắn a.
“Cô nương mời, cô nương mời…” Thủ vệ cúi đầu khom
lưng, một đường dẫn nàng đi vào.
Thiên Cơ các do năm bộ phận hợp thành, đông tây nam bắc
phân biệt ở bốn phương chính là tứ đường, ở giữa là Vân Tiêu viện. Tất cả mọi
chuyện đều được xử lí ở tứ đường, Vân Tiêu viện rất ít người lui tới. Vân Tiêu
viện mặc dù được gọi là “viện”, nhưng lại là một tòa nhà rộng lớn, là khu vực
cá nhân của các chủ mỗi đời. Đi một đường qua một cái sân, gã thủ vệ đưa nàng
ngồi lại phòng khách. Thiên Cơ các quả nhiên là Thiên Cơ các, đúng là tráng lệ a.
Bạch Mạn Điệp đem theo túi hành lý, hiếu kì nhìn khắp
nơi.
“Đại tẩu, sao rảnh rỗi tới gặp ta vậy.” Quân Tùy Phong
phe phẩy cây quạt, mỉm cười xuất hiện.
Bạch Mạn Điệp bày ra bộ dạng bị chồng ruồng bỏ, vẻ mặt
đau khổ, “Tùy Phong, ta bị đại ca ngươi đuổi ra ngoài, xin nhận ta.” Phải nói
chính là nàng bỏ trốn.
“Đại tẩu, tẩu một mình chạy tới Thiên Cơ các sao?” Đại
ca không biết có nghĩ hắn dụ dỗ đại tẩu, ra sức đánh cho một trận không đây?
Bạch Mạn Điệp phất tay, “Đừng nói nữa, đêm qua ta bị
người khác bắt ra ngoại thành, một vị mĩ nam hoàn hảo đã cứu ta, đại ca ngươi
giận, mắng ta một trận xối xả, vì vậy ta với hắn giận nhau, trước tiên ở đây
vài ngày, chừng nào hết giận ta về.”
Quân Tùy Phong xếp lại cây quạt, ngồi bên cạnh Bạch
Mạn Điệp, nói một cách chậm rãi, “Còn anh tuấn tiêu sái hơn ta sao?” Hắn chính
là võ lâm đệ nhất mĩ nam, còn có người đẹp trai hơn hắn á? Ai lợi hại quá vậy?
“Không phải đẹp bình thường a, hơn nữa võ công lại
siêu cấp lợi hại, ai không biết còn tưởng hắn là thần.” Bạch Mạn Điệp nguyên
một vẻ sùng bái.
Quân Tùy Phong nhận một đả kích lớn, bi ai dùng tay
nâng trán, “Không phải chứ?”
“Đúng vậy nha, thực sự rất tuấn tú, anh tuấn đến xinh
đẹp. Không phải ta muốn đả kích các chủ ngươi, cùng võ lâm tứ đại mĩ nam các
ngươi, tối đa là ngang nhau. Luận về võ công, hắn cư nhiên có thể trích diệp
phi hoa (phóng lá cây).”
Quân Tùy Phong khóc không ra nước mắt, “Đại tẩu, cho
ta mượn cây đao.” Hắn muốn tự sát quá, sống trên đời hơn hai mươi năm, không ai
trước mặt đả kích hắn như vậy.
“Chi vậy?”
Quân Tùy Phong khóc thét, “Tự sát.” Uổng cho hắn là đệ
nhất mĩ nam, cả một điểm phong độ cũng không có.
“Biến, không chút phong độ, hắn không những anh tuấn,
võ công cũng rất lợi hại nha.”
“Trích diệp phi hoa, Tùy Phong công tử ta có thể, đại
ca có thể, đại tẩu cũng có thể, có gì lạ lắm đâu.” Thập đại cao thủ toàn bộ đều
có thể.
“Ta biết, nhưng lá cây đó cắm vào trong cây cột, rất
sâu, khoảng mấy tấc đó.”
“Cây cột kia chách chắn là gỗ mục.” Hắn sắp không qua
nổi rồi, “Đại tẩu, không ngã đè trúng tẩu chứ.” Xuyên sâu vài tấc hắn đúng là
không làm được, có lẽ câu cột kia đã có mấy trăm năm lịch sử rồi.
“Thôi thôi thôi, đừng ganh tị mà, giúp ta điều tra,
trên giang hồ có người như vậy hay không.” Một nhân vật anh tuấn tiêu sái như
vậy, cư nhiên lại không nằm trong tứ đại mĩ nam? Võ công cao như vậy, lại không
nằm trong thập đại cao thủ? Quá khả nghi.
Quân Tùy Phong lười nhác cười, “Khỏi cần điều tra, nếu
trên đời có người như vậy, hắn nhất định là Minh Vương.” Chính là Minh Vương
thần bí nhất chốn giang hồ.
Bạch Mạn Điệp hiếu kì truy vấn, “Minh Vương? Vị kia
trong lòng đất đó hả?”
Quân Tùy Phong tùy tiện giơ lên một ngón tay, nhàn nhã
mở miệng, “Tẩu đi về hướng này, đến bến tàu tìm một chiến thuyền, theo hướng bắc,
có thể ngươi sẽ thấy một tiểu đảo, chính là Minh đảo đó. Nhưng mà, chỗ đó sương
mù dày đặc, có đi không có về. Minh đảo rốt cuộc ở chỗ nào, tẩu tự đi tìm đi.”
Thực tế hắn cũng không biết Minh đảo ở đâu, mật thám Thiên Cơ các chỉ thấy
người của Minh Cung theo hướng kia rời bến, còn những chuyện khác hoàn toàn
không biết gì cả.
Bạch Mạn Điệp đột nhiên hiểu ra, “Ta hiểu rồi, hắn là
chủ nhân Minh đảo, nên người ta xưng hắn là Minh Vương?”
“Đúng vậy.” Cũng không đến nỗi ngốc.
“Minh Vương kia lợi hại như vậy, đẹp kinh khủng như
vậy, sao lại không được xếp vào tứ đại mĩ nam, hay thập đại cao thủ?”
Quân Tùy Phong ho khan một tiếng, “Bởi vì, Minh Vương
không muốn, người trong võ lâm càng không muốn.”
“Có ý gì?”
“A, ta biết rồi, có phải hắn làm gì xấu hay không?”
“Đại tẩu, tuy là mất trí nhớ, nhưng đầu óc cũng không
tệ.”
Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, “Trông ta giống thằng
ngốc lắm sao?”
“Không giống.”
Bạch Mạn Điệp vô cùng bất mãn bóp cánh tay hắn, “Vậy
ngươi nói mấy thứ vô nghĩa làm gì?”
Quân Tùy Phong đứng dậy, “Ai da, mưu sát a…”
“Thôi, nói cho ta biết, tại sao mọi người đều không ưa
Đoạn đại ca?” Đoạn Tiêu tám phần mười là thủ lĩnh của một tổ chức nào đó, mà tổ
chức đó trùng hợp lại là ma giáo.
Quân Tùy Phong cười đến lười nhác, nhìn có chút hả hê,
“Bởi vì… võ lâm lục đại môn phái đều thần phục Minh cung. Đương nhiên, bọn họ
thần phục là vì bị Đoạn đại ca của tẩu ép buộc, nên cũng không phải thật lòng
thần phục. Bề ngoài thì tôn