
“Sau này sẽ biết.” Đoạn Tiêu cũng không nói thẳng.
“Mỗi người đều có một bí mật, ta không truy hỏi ngươi
nữa. Được rồi nếu như ngươi không chê, ta có thể gọi ngươi một tiếng đại ca.”
Võ công của hắn rất lợi hại, có một đại ca như thế, muốn ngang tàng thế nào
cũng được.
Đoạn Tiêu do dự một chút, có phải quá sơ sài không, dù
sao hai người cũng chỉ mới quen.
Bạch Mạn Điệp lập tức bày ra bộ dáng đáng thương, “Đại
ca, ngươi ghét bỏ ta sao?”
Đoạn Tiêu bất đắc dĩ lách đầu, “Có thể có một muội
muội xinh đẹp thế này, ta cảm thấy rất vinh hạnh.”
Bạch Mạn Điệp cười ngọt ngào, “Thật không? Vậy ta
không khách khí.” Trong lòng nàng bồi thêm một câu, vậy nếu ta gặp rách rối
ngươi giúp ta giải quyết.
“Thật.” Dám nhận loại muội muội thế này, ngươi chờ gặp
xui xẻo.
“Đoạn đại ca, có lẽ ta hơi trơ trẽn, nhưng ta cảm thấy
rất có duyên với ngươi. Nhà ta chính là Thương Mang sơn trang, phu quân ta họ
Kim, sau này có thể đến đó tìm ta.”
“Phu quân ngươi là Kim lão bản?”
“Đúng vậy, tối nay có một tiểu thiếp sai người tới
giết ta. Mẹ nó, nam nhân dựa vào cái gì được tam thê tứ thiếp, đối với nữ nhân
bọn ta thật sự là siêu cấp bất công. Nếu ta không ngại phiền phức, cũng tìm ba
bốn người.”
Nhìn nàng tức giận, ngữ khí kinh người, Đoạn Tiêu càng
cảm thấy nàng rất thú vị, trêu chọc nói, “Có tính cả ta luôn không.”
Bạch Mạn Điệp nửa đùa, “Đoạn đại ca, ta biết huynh rất
khả ái, rất đẹp trai, rất không giống người thường, nhưng ngươi ngàn vận lần
đừng thích ta nha. Ngươi đẹp trai như vậy, nhất định có rất nhiều nữ nhân theo
đuổi, ta không biết làm kẻ thù chung của mọi người.” Nghĩ tới việc vì Phương
Chấn Hiên mà rước tới một đống phiền toái, nàng nhịn không được tức giận, nam
nhân cũng có thể là họa thủy.
Đoạn Tiêu cất tiếng cười to, “Tiểu Điệp ngươi yên tâm,
ta sẽ không thích muội đâu, ta chỉ đối xử với ngươi như muội muội.” Thật không
ngờ nữ nhân này thẳng thắn đến vậy. Bên cạnh hắn có biết bao nhiêu nữ nhân,
nhưng những nữ nhân đó hoàn toàn chỉ là ‘đòi hỏi’, không có ai có thể cùng hắn
tâm tình. Có một muội muội thế này, quả là lựa chọn không tồi.
Bạch Mạn Điệp như trút được một gánh nặng, “Vậy là tốt
rồi.” Nàng le lưỡi, “Huynh nhất định nghĩ ta không biết xấu hổ đúng không? Kỳ
thật ta rất không may, cũng bởi vì bị một nam nhân rất tuấn mĩ chung tình, ta
phải đách tội với rất nhiều người, rất nhiều người muốn ám sát ta, khiến ta
kinh hồn bạt vía.”
Trên môi Đoạn Tiêu lộ ra ý cười càng sâu, “Muội yên tâm,
ta chỉ xem ngươi như muội muội.” Tuy rằng mới nói chuyện với nhau vài câu, thế
nhưng hắn phải thừa nhận nàng không giống người bình thường. Một nữ tử hồn
nhiên khả ái như vậy, thật sự khiến người ta yêu mến.
“Đoạn đại ca, ta vĩnh viễn luôn là muội tử của huynh,
nếu có ai khi dễ ta, ngươi nhất định phải giúp đó.” Xem đi, nàng gian trá vậy
đó, đây mới là mục đích chân chính của nàng.
“Được.”
“Đoạn đại ca, huynh nghỉ ngơi ở đâu đây?” Theo nàng
quan sát, Đoạn Tiêu cũng không phải người bình thường, đây cũng là nguyên nhân
nàng muốn cùng hắn kết bái.
“Sau này nói muội nghe.”
“Được rồi, trời không còn sớm nữa, hai chúng ta không
định ở đây cho tới hừng đông chứ? Nếu ngươi không chê, thỉnh đến Thương Mang
sơn trang làm khách.”
“Hảo ý của muội ta xin nhận, Đoạn đại ca có chuyện
quan trọng trong người, ngày khác sẽ tới quý phủ bái phỏng.”
“Huynh đã có chuyện quan trọng phải làm, ta thực sự
không nên giữ nữa. Nhớ kĩ nha, ta là Bạch Mạn Điệp, đến Thương Mang sơn trang
tìm ta. Nếu ta không có ở đó, cứ tìm Thiên Cơ các truyền thư cho ta.”
“Cần ta tiễn muội một đoạn không?” Khuya khoắt thế
này, một nữ hài tử thực sự rất không an toàn.
Bạch Mạn Điệp le lưỡi, “Không cần?” Người có thể uy
hiếp được nàng hiện giờ vẫn chưa xuất thế đâu.
“Ngày sau gặp lại.” Không biết có ngày tái kiến hay
không. Đoạn Tiêu hắn luôn luôn không bận lòng vì nữ tử, không biết Bạch Mạn
Điệp có phải người đầu tiên vào được nội tâm của hắn hay không?
Nàng ngây thơ cười cười, “Đoạn đại ca, huynh nhất định
phải tới gặp ta.”
Đoạn tiêu gật đầu, “Một lời đã hứa.”
”Tốt, một lời đã hứa. Ta thường không ở nhà, tìm không
được thì bảo Thiên Cơ các chủ, chúng ta là bằng hữu.” Nàng quanh năm đều lưu
lạc bên ngoài, thật sự rất khó tìm.
Đoạn Tiêu mỉm cười, “Đã biết, muội đi đi.”
”Tái kiến?” Bạch Mạn Điệp phất tay, xoay người lại,
dần dần biến mất trong đêm đen.
Hai người hoàn toàn không chú ý, có một đôi mắt, nhìn
chằm chằm mọi cử động của hai người.
Bạch Mạn Điệp trở lại Thương Mang sơn trang, trời đã
gần sáng. Trước tiên nên ngủ một giấc, sau đó sẽ tìm Lâm Thúy Uyển kia tính sổ.
Nàng vừa đẩy cửa ra, ngây cả người, Đông Phương Vũ cư
nhiên lại ở trong phòng của nàng.
“Sao ngươi lại tới đây?” Nàng nghi hoặc, hắn đêm hôm
khuya khoắt không ngủ được, tới đây làm gì?
“Nàng mới đi đâu?” Đông Phương Vũ ngữ khí tựa hồ rất
bình thản, nhưng trong đó lại hòa lẫn chút tức giận không thể buông tha.
Bạch Mạn Điệp hai mắt trợn trắng, “Ngươi thế nào? Uống
lộn thuốc hả, đã hơn nửa đêm rồi, còn muốn tới phòng ta diễu võ dương