
ấy nàng chỉ
vì chịu trách nhiệm?
Sáo Ngọc Công Tử thốt ra, “Ai nói ta không thích
nàng.”
“Cái gì?” Nàng ngừng giãy giụa, kinh ngạc ngẩng đầu
nhìn hắn, Sáo Ngọc Công Tử xoay mặt, nhìn không ra là đang suy nghĩ cái gì.
“Ngươi nói lại lần nữa x?” Bạch Mạn Điệp mong chờ
lôi kéo y phục của hắn.
Hắn vẫn như cũ không nhìn nàng, tự dỗi rít ra, “Ta
thích nàng.”
Bạch Mạn Điệp hai mắt sáng lên, “Ngươi thực sự thích
ta?” Chỉ một câu biểu lộ, sớm đã khiến nàng lạc mất tâm trí, cái gì nhiệm vụ,
cái gì Đông Phương Vũ, nàng đều vứt ra phía sau.
“Phải.” Hắn trầm thấp trả lời.
Bạch Mạn Điệp cử động thân thể, tiến vào trong lòng
hắn, “Ngươi tại sao nói chuyện với ta luôn lạnh nhạt như vậy? Ta cứ nghĩ là
ngươi ghét ta chứ?”
“Tính tình ta vốn đã là như vậy, không phải chỉ với
mình nàng.”
“Vậy sao? Ngươi rốt cuộc là thích Vô Ảnh La Sát hay là
Bạch Mạn Điệp chân chính.”
“Hai năm trước gặp nàng, ta thích Vô Ảnh La Sát, sau
này tình cờ gặp nàng, ta yêu Bạch Mạn Điệp.”
“Thích Tiểu Điệp nhiều hay ít?”
“Nếu nàng không phải Vô Ảnh La Sát, ta vẫn như cũ
thích nàng.” Kỳ thực hắn đã sớm động lòng với nàng, không phải sao? Chỉ là
không dám thừa nhận. Hắn vẫn cho rằng bản thân mình thích chính là Vô Ảnh La
Sát, không có cách nào chấp nhận sự thật mình di tình biệt luyến (thay
lòng đổi dạ). Đến khi thân phận Bạch Mạn Điệp được vạch trần, áp lực tình cảm
trong lòng hắn như được phóng thích. Thì ra, hắn rất thích nàng, thì ra hắn yêu
mến nàng, Tiểu Điệp của hắn mới là người hắn vô cùng yêu thích.
“Có lời này của ngươi là đủ lắm rồi.” Đây chính là lời
nàng muốn nghe nhất, hắn thích, thật sự là nàng.
Hắn cúi đầu, cằm để trên đỉnh đầu nàng, đ nàng ôm
vào trong lòng. Tình xưa hắn ôm ấp ngưỡng mộ hai năm, cũng chính là niềm vui
mới mà hắn đã động lòng, phần tình cảm này là thứ hắn thiết tha mong ước.
“Tiểu Điệp, gả cho ta đi.” Giọng nói hắn rất nhẹ
nhàng, so với bình thường, thật sự là hai người khác nhau.
Nàng vừa định nói “Được.”, nhưng đột nhiên nhớ tới mục
đích phải tới cổ đại này, nhớ tới nhiệm vụ bà ngoại giao cho. Nàng còn không
xác định được tình cảm của mình với hắn rốt cuộc có bao nhiêu sâu đậm, có sâu
đến mức đáng để nàng bỏ qua mọi thứ ở hiện đại, vì hắn ở lại cổ đại không.
“Ta…”
“Làm sao vậy?”
Nàng ngẩng đầu, “Tướng công, Sáo Ngọc Công Tử, ta…”
“Đông Phương Vũ.” Từ khi hắn hóa thân thành Sáo Ngọc
Công Tử, đây là lần đầu tiên nói ra tên thật của mình. Hắn tin tưởng, nữ tử này
đáng để hắn toàn tâm toàn ý đối đãi.
“Cái gì?” Hắn cảm giác được cơ thể mềm mại ở trong
lòng hắn đang run rẩy.
“Tên của ta.”
“Cái gì? Cái gì? Cái gì?” Bạch Mạn Điệp nhảy khỏi vòng
tay của hắn, kích động chỉ vào hắn, lắp bắp nói, “Ngươi ngươi ngươi ngươi,
chính là một trong võ lâm bát đại thế gia, một trong võ lâm tứ đại mỹ nam, thủ
phủ Hồ Châu Đông Phương gia Đông Phương Vũ?” Lão Thiên à, hắn chính là lão công
thật sự của nàng.
“Phải.”
“Ngươi xác định mình chính là Đông Phương Vũ? Không
phải giả mạo ngụy trang, mạo danh thế thân?” Bạch Mạn Điệp chỉ cảm thấy da đầu
tê dại.
Hắn nhíu mày, nàng rốt cuộc muốn nói cái gì? Có cần
phải kích động đến vậy không? Giả mạo ngụy trang? Hắn nổi tiếng xấu tính, có
người còn nói hắn đoạn tụ, có chỗ nào đáng để giả mạo chứ?
“Xác định.”
“Thượng đế à, để ta chết đi.” Bạch Mạn Điệp ngẩng đầu,
tựa người trên khuỷu tay hắn.
“Tiểu Điệp?” Sáo Ngọc Công Tử, cũng chính là Đông
Phương Vũ nghi hoặc nhìn nàng.
“Khoan đã… để ta tiêu hóa một chút.” Bạch Mạn Điệp rời
khỏi vòng tay của hắn, xua tay một cách rất khoa trương.
Đông Phương Vũ kia không phải đã rời khỏi nhà rồi sao?
Còn dẫn theo một nữ nhân nữa, thế nào đột nhiên lại tới đây? Hắn đi có một
mình, vậy Ngọc Phượng kia đâu? Tên kia đã có lão bà, cư nhiên còn nói với nàng
cái gì chịu trách nhiệm, muốn nàng làm thiếp sao? Nàng và lão bà hắn tuy là
cùng một người, nhưng nàng vô phương chấp nhận được. Phải rồi, nàng nói mình
tên Bạch Mạn Điệp, thế nhưng hắn tựa hồ không nhận ra. Lẽ nào… Lẽ nào kẻ này cả
lão bà mình tên gọi là gì hắn cũng không biết? Trời ạ, sao lại có một người như
vậy chứ.
Bạch Mạn Điệp nuốt nuốt nước bọt, “Đông Phương Vũ kia,
ngươi không phải đã có lão bà rồi sao? Xin hỏi phương danh của tôn phu nhân.”
Đông Phương Vũ ngẩn người, không ngờ nàng lại hỏi tới
chuyện này, “Ta không biết.” Hắn quanh năm không có ở nhà, căn bản không để tâm
đến vị hôn thê. Lúc nương ép hắn thành thân có nói qua một lần, thế nhưng hắn
không để ý nên quên mất. Nha đầu kia biểu tình khoa trương như vậy, không phải
bởi vì chú ý tới chuyện hắn có thê tử chứ?
Bạch Mạn Điệp mãnh liệt thở dài một tiếng, “Đại ca a,
ta bội phục ngươi đó.” Nàng thế nào lại gả cho một tên như vậy, kiếp trước đã
tạo ra cái nghiệt gì a?
“Việc hôn sự này là do phụ mẫu làm chủ, ta chưa từng
thừa nhận qua.” Hắn cho tới bây giờ cũng không biết là mình có một vị hôn thê,
đến một ngày nào đó về nhà thăm phụ mẫu, đột nhiên lại báo hắn biết hắn có một
vị hôn thê, tiếp đó mẫu thân vừa “một khóc hai quậy ba treo cổ”, cộng thêm sinh
bệnh cần phải