
ó phải không tiện cho lắm?
Bạch Mạn Điệp xoay người, chuẩn bị nhắm mắt ngủ. Đột
nhiên nghe được một trận tiếng bước chân, nàng mở mắt, ngừng thở.
Đông Phương Vũ đã tỉnh lại trước một bước, đột nhiên
mở cửa, sáo ngọc đã đặt trên cổ người vừa đi tới.
Phương Chấn Hiên cười khổ, “Công tử quả nhiên hảo võ
công.” Hắn căn bản không nghe được bất cứ dấu hiệu gì thì đã bị chế phục.
Đông Phương Vũ thu hồi vũ khí, “Là ngươi? Có chuyện gì?”
Nửa đêm canh ba thì có chuyện gì tốt, hay nhất là đừng có chủ ý với lão bà của
hắn.
“Ta muốn gặp Bạch cô nương.” Nàng căn bản không gọi
Bạch Ngâm, tự nhiên không thể gọi Ngâm Ngâm được, hơn nữa, nàng đã là thê tử
của người ta, không thể gọi khuê danh của nàng.
“Xin lỗi, chuyết kinh đã ngủ rồi.” Mỗi lần nghĩ
tới tiểu tử này cũng lão bà có chút quan hệ, hắn thấy vô cùng khó chịu. Nửa đêm
canh ba còn gọi lão bà ra ngoài, có ý đồ gì đây? Hắn cố ý nhân mạnh hai chữ
“chuyết kinh”, để tên kia biết Tiểu Điệp là lão bà của hắn.
“Huynh đừng hiểu lầm, ta cùng tôn phu nhân chỉ là bằng
hữu thông thường, hai vị sắp đi rồi, nên ta muốn tìm tôn phu nhân nói chuyện.”
Hắn cùng Bạch Mạn Điệp còn chưa nói chuyện qua.
“Nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ thật sự không tiện,
thỉnh trở về.” Tiểu tử này, còn muốn mơ tưởng tới đại tẩu sao?
Phương Chấn Hiên thất vọng thở dài một tiếng, “Đã làm
phiền.” Duyên phận của bọn họ lúc trước thật sự bạc đến thế sao? Ngay đến nói
chuyện cũng không có cơ hội?
“Khoan đã.” Bạch Mạn Điệp đứng sau lưng Đông Phương Vũ
rốt cuộc cũng mở lời. Nàng vừa đứng dậy đã nghe được câu quan trọng nhất.
Đông Phương Vũ khẽ liếc mắt nhìn nàng, “Nàng còn chưa
ngủ?” Kỳ quái, sao hắn lại không nghe được tiếng bước chân của nàng, nàng đứng
đằng sau hắn lúc nào?
Bạch Mạn Điệp tay chống trên khuông cửa, trưng cầu ý
kiến của Đông Phương Vũ, “Ngủ không được, để ta cùng Phương công tử nói chuyện
đi.” Dù sao bọn họ cũng là quan hệ phu thê.
Phương Chấn Hiên mừng rỡ, “Tiểu Điệp…” Nàng đồng ý nói
chuyện với hắn.
Đông Phương Vũ nghiêm túc nói với tiểu biểu đệ của
hắn, “Phương công tử, thỉnh gọi nàng phu nhân.” Nói rõ thêm một lần nữa, Bạch
Mạn Điệp là danh hoa có chủ, đừng mơ tưởng đến người đã thành thân.
Phương Chấn Hiên có chút xấu hổ, “Thất lễ.”
Bạch Mạn Điệp đẩy Đông Phương Vũ một cái, “Đi vào
trước, ta cùng hắn nói chuyện.”
Đông Phương Vũ lo lắng liếc mắt nhìn Phương Chấn Hiên,
xoay người vào trong. Tiểu Điệp là lão bà của hắn, nhưng đêm hôm khuya khoắt
lại cùng một nam nhân khác nói chuyện phiếm, hơn nữa lại là nam nhân có ý đồ
với nàng, hắn thật sự rất khó tiếp thu. Hắn muốn Tiểu Điệp chỉ thuộc về một
mình hắn, trong lòng chỉ có thể có hắn. Hắn chưa bao giờ biết ý niệm sở hữu
trong lòng mình lại mạnh như vậy, cho đến gặp được Tiểu Điệp, hắn mới biết yêu
một người là tư vị như thế nào.
Bạch Mạn Điệp cùng Phương Chấn Hiên đi vào trong sân,
ngồi xuống trên ghế đá. Hai người trầm mặc hồi lâu, không ai biết nên mở miệng
thế nào.
“Không ngờ nàng lại là…” Rốt cuộc cũng là Phương Chấn
Hiên mở miệng trước.
Bạch Mạn Điệp cười cười, “Có nhiều chuyện không thể
suy xét từ mặt ngoài của nó.” Vô Ảnh La Sát bởi vì không tìm được quán ăn mà
đói đến chết khiếp, những lời này nói ra, có ai tin được?
Phương Chấn Hiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cười đến
thê lương, “Đúng vậy, mọi việc không thể suy xét từ mặt ngoài của nó. Đến lúc
gặp nàng, ta mới biết mình quá tự phụ rồi.”
“Chấn Hiên, ước định của chúng ta trong lúc đó xóa bỏ
đi, ta không tìm Đông Phương Vũ nữa.” Nhìn biểu hiện của hắn, hiển nhiên không
biết Sáo Ngọc Công Tử tiếng tăm lừng lẫy là biểu ca của mình.
“Ngâm Ngâm, ta còn có thể gọi nàng như vậy không. Ta
nhớ nàng nói nàng là hồng nhan tri kỉ của biểu ca, thế nào lại trở thành phu
nhân của Sáo Ngọc Công Tử?” Nàng bắt cá hai tay a.
“Cái này… là đùa thôi, ta cùng tân hôn phu nhân của
Đông Phương Vũ là hảo bằng hữu, thay phu nhân hắn tìm trượng phu thôi mà.” Cái
lý do này đầy đủ chứ, Bạch Mạn Điệp luôn luôn nói dối không cần viết bản thảo.
“Thì ra là thế.” Cùng với Vô Ảnh La Sát đỉnh đỉnh đại
danh kết làm bằng hữu, biểu tẩu của hắn là thần thánh phương nào?
Bạch Mạn Điệp nói xong, lại thấy mình nói sai rồi lại
bổ thêm một câu, “Ta biết ngươi có nghi ngờ, kỳ thực Đông Phương phu nhân là
một nữ hài tử rất thuần khiết, ta cùng nàng làm bằng hữu, thế nhưng nàng không
biết thân phận của ta. Nàng vẫn cho rằng ta là nữ tử giang hồ bình thường thôi,
nàng cũng không phải người trong giang hồ, cho dù biết ta là Vô Ảnh La Sát cũng
vô dụng, nàng căn bản không biết Vô Ảnh La Sát là cái gì.” Nguy hiểm thật, lỡ
miệng rồi.
“Nàng không cần
giải thích với ta, ta biết phía sau uy danh lừng lẫy của Vô Ảnh La Sát, có rất
nhiều bất đắc dĩ.” Hắn ngẩng đầu, dừng lại ở con ngươi nàng, “Nàng vẫn muốn làm
một nữ tử bình thường, đúng không?” Người không nổi danh thì muốn nổi danh,
người nổi danh rồi thì muốn thoái ẩn, ha ha, giang hồ chính là nhàm chán như
vậy.
Bạch Mạn Điệp hé miệng, “Không sai, ta chỉ muốn làm
một nữ tử bình thường, một thân võ công dùn