
g để tự vệ thôi, không cần giết
người.” Đem hết chuyện xấu của Bạch Mạn Điệp trước đây đổ cả lên người nàng,
nàng thật sự oan uổng quá a, nhớ năm xưa Đậu Nga (1) cũng không oan đến như
vậy.
(1) Nỗi oan của Đậu Nga: Là một vở kịch
do Quan Hán Khanh viết, kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, một cô
gái trẻ. Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh nhà nghèo khó, cha nàng
bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chồng nàng Đậu
Nga ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào nhau, nhưng nàng bị thằng vô lại quấy
rầy, và vu cáo hãm hại nàng bỏ thuốc độc giết người. Quan lại xử án nhận hối
lộ, bức cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trước sau không chịu khuất phục.
Quan xử án biết Đậu Nga rất hiếu thảo, bèn tra tấn bà Thái trước mặt nàng, Đậu
Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tấn, đành phải oan ức
nhận tội, rút cuộc nàng bị xử tội tử hình. Nhưng, cho đến khi chết, Đậu Nga vẫn
kiên cường bất khuất, ở pháp trường nàng lên án một cách căm phẫn “Trời” và
“Đất” đại diện cho giai cấp thống trị. Nàng kêu gào: “Đất ơi, ông không phân
biệt được người tốt và người xấu, làm sao làm Đất được! Trời ơi, ông xử sai,
lẫn lộn người tốt với kẻ xấu, làm sao làm Trời được!” Trước khi chết, Đậu Nga
thề rằng, trời sẽ mưa tuyết, che phủ cho xác của nàng, địa phương sẽ gặp hạn
hán 3 năm liền. Lúc đó là tháng 6, trời mùa hè nóng nực, sau khi Đậu Nga bị
giết, trong chốc lát trời đất mù mịt, tuyết bay đầy trời; sau đó địa phương gặp
hạn hán 3 năm liền.
“Cho nên… nàng
luôn xuất hiện với thân phận nữ tử bình thường?” Khi vừa biết thân phận của
nàng, hắn từng hoài nghi nàng cố ý tiếp cận hắn. Thậm chí hoài nghi chuyện nàng
bị Dương Uy bắt đi có phải là một vở kịch hay không, dù sao, lấy võ công của
nàng, không có khả năng bị đánh thành như vậy. Nhưng nhớ tới nàng đơn thuần khả
ái, hắn lập tức bỏ đi ý niệm buồn cười trong đầu. Nếu như nàng thật sự có mục
đích gì thì sẽ không vì vài câu nói của phụ thân mà bất mãn bỏ đi, ngược lại
còn tìm hắn khóc lóc, kể lể. Lại càng không ở đại hội luận võ chiêu thân mà thi
thố tài năng để bị bại lộ thân phận, nàng gặp hắn chỉ là trừng hợp. Mà sự trùng
hợp này đã thay đổi số phận cả cuộc đời hắn!
“Ta vốn chính là nữ tử bình thường, tất cả những
chuyện ta làm đều vì tự vệ.” Chỉ là thủ đoạn có đôi khi quá cực đoan.
“Ta vẫn còn một vấn đề muốn hỏi nàng.” Nghĩ đến vấn đề
này, trên môi hắn lại hiện lên tiếu ý.
“Hỏi đi.”
“Võ công của nàng giỏi như vậy, tại sao… lần kia ta
gặp nàng, nàng thoạt nhìn rất chật vật.” Vô Ảnh La Sát thích nhất là trộm bảo
vật trong cung, mỗi một lần trộm cũng đã đủ cho nàng ăn sung mặc sướng cả đời,
không lý nào lại chật vật như vậy. Cho dù lúc nàng xuất môn không mang theo
bạc, cũng không đến mức rơi vào tình cảnh kia. Nàng chính là tặc đạo tặc nổi
tiếng, hơn nữa không phải đạo tặc lương thiện gì. Lấy “nhân phẩm đạo tặc”,
không có tiền xàu hoàn toàn có thể tùy tiện trộm, tuyệt đối không thể đói thành
như vậy.
Bạch Mạn Điệp cũng nhịn không được cười rộ lên, “Trên
người ta có rất nhiều tiền, nhưng ta không biết phải đi đâu mua đồ ăn. Hơn nữa
hôm đó ta vội vàng đuổi theo Đông Phương Vũ, không có chuẩn bị lương khô.”
Phương Chấn Hiên xì cười ra một tiếng, “Lấy võ công của
nàng, còn bị đói sao?” Nàng khinh công tốt như vậy, tùy tiện bắt một con vật gì
đó là có thể ăn rồi.
Bạch Mạn Điệp trợn mắt, “Võ công cũng không thể xem
như cơm ăn, đại hiệp cũng cần ăn, đừng nói chi đến yêu nữ như ta.”
Phương Chấn Hiên cố gắng kiềm chế xung động muốn cười
to của mình, “Nàng nói cũng có đạo lý.”
Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, “Đương nhiên có đạo lý
rồi, ngươi còn chưa nói ta biết ngươi tìm ta là có việc gì?” Thực sự là một nam
nhân ngu ngốc mà.
“Không có việc gì.” Phương Chấn Hiên thần sách
ảm đạm, bỗng nhiên xoay người. Nàng đã là thê tử của người khác, lòng có hắn
thế nào nói ra miệng a? Nàng đã có thê tử của người ta, chỉ trách bọn họ gặp
nhau quá muộn. Cũng được, có vài việc nên để nó trở thành hồi ức đi.
Bạch Mạn Điệp đứng lên, hai tay khoanh trước ngực,
“Chấn Hiên, có chuyện gì cứ việc nói thẳng.” Nàng cũng không phải ngu ngốc, sao
lại nhìn không ra hắn có tâm sự.
Phương Chấn Hiên đưa lưng về phía nàng, hít sâu một
hơi, “Ngâm Ngâm… Nàng có yêu ta không?” Hắn không có dũng khí xoay người, hắn
không dám nhìn nàng.
Bạch Mạn Điệp ngẩn người, không ngờ hắn lại hỏi như
vậy. Chẳng lẽ hắn thích nàng sao? Bọn họ lúc trước chỉ là diễn kịch, sao lại có
thể?
“Ta…”
“Có hay không?” Hắn nặng nề hỏi thêm một lần.
Bạch Mạn Điệp suy nghĩ một chút, chách chắn trả lời,
“Có.”
Phương Chấn Hiên cười khổ, “Thực sự có sao?” Nàng đã
là thê tử người ta rồi, không phải sao?
“Nói thật lòng, khi mới gặp ngươi ta thật sự có chút
động lòng. Nhất là khi ta bị Dương Uy bắt đi, lúc ngươi chạy vụt tới ôm lấy ta,
ta thật sự động lòng. Tuy rằng lúc đó ta không biết cảm giác trong lòng biểu
thụ cái gì, thế nhưng bây giờ ta đã biết, đó là cảm giác động lòng.” Ngay khi
Bạch Mạn Điệp hiểu rõ cảm giác của mình, nàng